Hầu hết thời gian thì Phó Ngọc Khâm đều không thể hiện cảm xúc gì nhiều, giống như bây giờ, dù cho trong lòng cực kỳ khó chịu thì trông anh vẫn như thường.
Cha mẹ Tiêu gia kẹp đồ ăn mau chóng ăn xong.
Ăn xong còn cùng ông Tiêu nếm trà, nghiên cứu trà đạo.
Tiêu Mộng Hy nghe rồi thầm nghĩ, biết nhiều đến thế sao, thảo nào được ông thích vậy.
Cô buồn chán lấy điện thoại ra bấm WeChat, Tiêu Mộng Ninh gửi cho mấy bức ảnh của đàn ông, cô tùy tiện bấm vào xem.
Đúng là đẹp nhưng mà nếu so với Phó Ngọc Khâm thì kém lắm.
Đôi mắt không to bằng anh ấy.
Sống mũi không thẳng như anh.
Nước da cũng không trắng như của anh.
Hầu kết cũng không quyến rũ bằng anh cơ.
Tiêu Mộng Hy lắc chân trả lời: [Anh hai này, lần sau tìm người nào đẹp hơn tí nhé, mấy chàng này nhìn cay mắt quá à.]
Văn phòng của Tiêu Mạnh Ninh có việc nên về sớm, lúc này anh ấy đang ngồi trong xe, thấy em gái trả lời như vậy tức giận trừng mắt: [Anh cảm thấy mắt của em mới có vấn đề đấy, đây đều là nhân vật có tiếng tăm trong giới luật sư, đều là bạn của anh hết đấy.]
Tiêu Mộng Hy bĩu môi trả lời: [Vật họp theo loài ấy mà, thôi kệ đi.]
Ngụ ý của câu này là: Anh à, anh đã không được đẹp rồi, mắt anh cũng không được tốt lắm.
Tiêu Mộng Ninh tức bay màu: [Trong mắt em chỉ thấy Phó Ngọc Khâm là vừa mắt thôi!]
Tiêu Mộng Hy muốn phản bác thì trên màn hình phủ lên một cái bóng, điện thoại trong tay cũng bị cầm lên.
Phó Ngọc Khâm nhẹ nhàng nói: “Đi thôi.”
Tiêu Mộng Hy nâng cằm nhìn anh: “Nói xong rồi hả?”
Ông Tiêu ho khan một tiếng: “Ông đi ngủ một chút, các con về trước đi.”
“Vâng ạ.” Tiêu Mộng Hy đứng lên.
Phó NGọc Khâm khách sáo nói: “Ông ơi, hôm khác cháu lại đến gặp ông.”
“Được được.” Ông Tiêu gật đầu.
Lúc rời đi, Tiêu phu nhân chuẩn bị rất nhiều đồ ăn bảo tài xế để vào cốp xe, nhè lúc Phó Ngọc Khâm nói chuyện với người khác thì kéo tay Tiêu Mộng Hy ra chỗ khác.
Bà nhỏ giọng dặn dò: “Hy Hy, đứa nhỏ Ngọc Khâm này không tồi, con nhớ rõ đừng có giở thói tiểu thư ra đấy, ráng ở chung cho tốt. Gặp chuyện thì phải từ từ nói chuyện nhé….”
Tiêu Mộng Hy mặc niệm: Có thể nên vợ nên chồng là duyên phận tu luyện mấy kiếp, không nên cô phụ…
“Có thể nên vợ nên chồng là duyên phận tu luyện mấy kiếp, không nên cô phụ…”
Mấy lời này mà nói ra thế nào cũng có chuyện, Tiêu Mộng Hy kịp thời nén lại: “Mẹ, mẹ yên tâm, chúng con sẽ ổn thôi.”
Cô giơ tay liếc nhìn đồng hồ: “Ôi con có hẹn với Tề Tuyết mà sắp muộn rồi, lát nữa mình lại nói chuyện nhé.”
Vừa nói vừa đi về phía xe.
Cô đi nhanh nhưng không để ý đến mấy viên đá phía dưới, giày cao gót dẫm lên làm cô nghiêng người đổ về phía trước.
Tiêu phu nhân mở to mắt, ngây người nhìn cảnh này.
Phó Ngọc Khâm cách đó vài bước nhanh phản ứng, mọi người chỉ thấy có bóng người lóe qua, chuyện sắp xảy ra lại thay đổi lần nữa.
Tiêu Mộng Hy nhào vào lòng ngực Phó Ngọc Khâm, miệng chạm vào mặt anh, lông mi như quạt hương bồ không ngừng run lên.
Tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài.
Nhị phu nhân Tiêu gia cười to: “Ha ha, chị dâu, em cảm thấy nhà chúng ta chắc sẽ sớm ôm cháu thôi.”
“Ha ha, chị nghĩ như vậy, vợ chồng son ý mà.”
Có đứa nhỏ đi ngang qua, mẹ nó che mắt nó lại nói: “Đừng nhìn, người ta ngại đó.”
Tiêu Mộng Hy: “...”
Lạy hồn.
Cô giãy giụa đứng dậy, nhìn nụ cười ám chỉ của mọi người vội vàng giải thích: “Không phải... chúng con…”
“Được rồi, không phải con có việc gì sao? Đi mau đi.” Tiêu phu nhân thúc giục.
Tiêu Mộng Hy không biết cãi sao chỉ có thể cạn lời lên xe, nhìn ngoài xe một đám người nhà đứng đó mà thái dương cô đau dữ dội.
Mấy người là biên kịch hết đúng không.
Muốn lấy giải kim ưng đúng không.
Còn bịa nhiều vậy được.
Trong xe, cô vươn tay tức giận nói: “Điện thoại.”
Phó Ngọc Khâm tháo kính ra bóp giữa mày rồi lại đeo vào: “Điện thoại gì?”
“Điện thoại của em, vừa rồi anh lấy.” Tiêu Mộng Hy trừng mắt: “Mau đưa cho em đi.”
Phó Ngọc Khâm lấy ra chiếc điện thoại màu đỏ đưa cho cô: “Từ nay đừng xem mấy thứ lung tung đó nữa.”
Tiêu Mộng Hy không hiểu được thế nào là lung tung lang tang của anh, cô nhận điện thoại nói: “Phiền Tổng giám đốc Phó giải thích cho em nghe thế nào lung tung được không?”
Phó Ngọc Khâm nhìn thẳng vào cô, trầm giọng nói: “Ví dụ như những bức ảnh mà anh trai em gửi cho.”
Tiêu Mộng Hy nhướng mày: “Anh dám nói là trong điện thoại anh không có ảnh của những người phụ nữ khác sao?”
Phó Ngọc Khâm nắm lấy tay cô đặt điện thoại của mình vào lòng bàn tay cô: “Em tự xem đi.”
Tiêu Mộng Hy nhìn chiếc điện thoại màu đen trong tay, tự nhiên thấy có gì đó sai sai.
Cô muốn xem làm gì cơ?
Lúc trước khi kết hôn đã nói sau đó sẽ không liên quan gì tới nhau mà.
Giờ muốn kiểm tra là như thế nào đây.
Có ma mới muốn xem.
Cô ném lại điện thoại, giơ tay vén mái tóc dài trên vai: “Anh có yêu ai hay không thì liên quan gì đến em.”
Phu thê plastic không bền được đâu.
Lại cầm điện thoại di động trong tay, ánh mắt Phó Ngọc Khâm dần dần thay đổi, anh yên lặng mà cười.
Góc nghiêng của anh được phản chiếu trên cửa sổ xe, đường cong hoàn mỹ, góc cạnh rõ ràng, đôi môi mím chặt thể hiện tâm trạng của anh…
Không được tốt lắm.
Tiêu Mộng Hy không nhìn anh nữa, cô cúi đầu và bắt đầu tám trên WeChat với Tề Tuyết.
Cô bạn lo lắng cô bị bắt nạt nên đã nhắn rất nhiều tin, tin cuối cùng là: [Tớ báo nguy nhé?]
Tiêu Mộng Hy trả lời: [Báo đi.]
Hẳn là Tề Tuyết bị câu trả lời của cô làm cho hết hồn, cô ấy đổi thành ghi âm gửi qua, thanh âm đầy vội vã: “Muốn báo thật hả? Vậy gửi địa điểm cho mình đi. Đúng rồi, Tổng giám đốc Phó nhà cậu hơi quá đáng nha, sao lại lăn lộn cậu tới mức này rồi?”
Tiêu Mộng Hy tự nhiên nhấn vào Wechat mà quên mất bên cạnh mình còn có người.
Thế là—
Lời của Tề Tuyết vang hết trong xe.
Tiêu Mộng Hy vừa nghe vừa liếc nhìn người bên cạnh, đối diện với khuôn mặt lạnh nhạt của anh, cô ngại tới mức mặt đỏ cả lên.
Chờ ghi âm phát xong, Phó Ngọc Khâm bâng quơ nói: “Báo nguy? Lăn lộn?”
Tiêu Mộng Hy cười tủm tỉm, di chuyển thân thể hướng cửa xe: “Nghe lầm, nghe lầm rồi.”
Phó Ngọc Khâm không tính kết thúc chủ đề này, tiếp tục nói: “Anh cướp gì của em?”
“Không.” Tiêu Mộng Hy không chút nghĩ ngợi nói: “Là anh bắt cóc em.”
Tề Tuyết không biết tình hình bên này, lại phát ra ghi âm: “Gϊếŧ con tin không?”
Tiếng nói lại phát ra trong ra.
Tiêu Mộng Hy: “...”
Phó Ngọc Khâm: “...”
Hai rưỡi chiều Tiêu Mộng Hy vừa bước vào phòng làm việc thì chạm mặt Tề Tuyết, Tề Tuyết chắp tay trước ngực: “Bà nội ơi cháu sai rồi, cái này là do cậu không nói rõ nhé.”
Để lấy công chuộc tội, cô ấy bèn dâng tin tức mà mình nghe được: “Này, nhân tiện, không phải cậu nhờ mình tìm cái tên blogger vu khống cậu đạo văn sao?”
Tiêu Mộng Hy ngồi trên ghế, móng tay cũng không thèm nhìn: “Tìm được rồi?”
Tề Tuyết lắc đầu: “Không có.”
Tiêu Mộng Hy vỗ vỗ đầu cô: “Không có phát hiện thì nghiêm túc thế làm gì?”
Tề Tuyết cười thầm:” Mình không tìm thấy blogger đó, nhưng mình biết được là ai đã đề xuất nó.”
“Ai?”
“Lăng Dương.”
“Lăng dương?” Tiêu Mộng Hy nhíu mày: “Còn có người có tên này nữa à?”
“Không phải là con đó.” Tề Tuyết trợn tròn mắt: “Cậu thật sự không nhớ rõ người này hả?”
Tiêu Mộng Hy lắc lư ghế: “Tớ nên nhớ rõ người này á?”
Tề Tuyết: “Người ta là bạn trai cũ của cậu đấy.”
Hồi đó học cấp hai, Tiêu Mộng Hy có một người bạn trai tên là Lăng Dương, lúc đó cặp với anh ta chỉ là ngẫu nhiên thôi.
Cô tận mắt thấy
anh ta nhận những chú chó đi lạc về nhà và nom rất hiếu thảo với bà của mình.
Cô nghĩ là mấy người đã từng chịu khổ thì hẳn bản tính cũng không xấu.
Không nghĩ tới, nam phượng hoàng vĩnh viễn là nam phượng hoàng, giả bộ chính là thủ đoạn của bọn họ. Một tên cặn bã như vậy thì dĩ nhiên không phải chỉ có một người, phải là chân dẫm ba thuyền, cũng không sợ bị chết trôi ngoài biển.
Tiêu Mộng Hy cảm thấy rất may mắn vì cô đã thoát ra đúng lúc khi mà cô chưa có bất kỳ tình cảm nào với anh ta.
Tề Tuyết tiếp tục nói: “Cậu quên rồi hả, lúc đó bản thảo của Nước mắt của cá cậu còn cho anh ta xem qua, hẳn là lúc đó cha nội kia chụp lại được rồi mua người vu hãm cậu đấy.”
Ánh mắt Tiêu Mộng Hy trở nên sắc bén.
Tề Tuyết: “Cũng không biết mục đích của anh ta là gì? Muốn tống tiền hay gì?”
Tiêu Mộng Hy chống tay lên bàn cào cào: “Cứ xem rồi sẽ biết.”
Ba giờ rưỡi chiều, địa điểm hẹn là tại một quán cà phê.
Tiêu Mộng Hy tới muộn, tiến vào thì thấy xa xa có bóng dáng của một chàng trai, so với thời niên thiếu thì càng thêm vững chắc.
Không khác gì tên trộm chó khoác lên bộ tây trang đi giày da.
Cô và Tề Tuyết nhìn nhau tiến lại gần.
Nghe thấy tiếng bước chân, Lăng Dương quay đầu lại, trong mắt hiện lên ý cười, vội vàng đứng dậy kéo ghế đối diện ra: “Ngồi đi.”
Tiêu Mộng Hy và Tề Tuyết ngồi xuống.
Lăng Dương trở lại chỗ ngồi ngồi xuống, như không có chuyện gì xảy ra mà nói: “Đã lâu không gặp.”
“Xin gọi tôi là Tiêu tiểu thư.” Tiêu Mộng Hy nhắc nhở nói.
“Hy…Tiêu tiểu thư, mấy năm nay em thế nào?”
Tiêu Mộng Hy không phải tới đây để nói chuyện phiếm với anh ta, cô chưa bao giờ trì hoãn công việc, không trả lời câu hỏi mà chuyển chủ đề: “Bài đăng là anh tìm người phát đúng không?”
Lăng Dương phủ tay của nàng: “Em, em đừng hiểu lầm, Tôi chỉ muốn gặp em thôi, nhiều năm như vậy rồi tôi chưa từng quên em.”
“Vì muốn thấy tôi?” Tiêu Mộng Hy hừ lạnh một tiếng: “Vì muốn gặp tôi, anh tìm người vu tôi đạo văn, chắc là anh bị lừa đá vào đầu rồi.”
“Tôi, tôi không còn cách nào khác, đi tới nhà em thì người nhà em cũng không nói cho tôi biết em ở nơi nào.” Lăng Dương xúc động nói: “Tôi vừa vặn nhìn thấy Nước mắt của cá đoạt giải, cho nên. . . “
Tiêu Mộng Hy chán ghét mà dùng sức rút tay ra: “Lăng Dương, chúng ta không còn quan hệ gì nữa, anh còn giữ bản thảo Nước mắt của cá đúng không, đồ anh giao cho tôi, từ nay về sau chúng ta không liên quan gì đến nhau cả.”
Mục đích khác của việc cô đến gặp anh là để lấy lại những gì thuộc về mình.
Lăng Dương lắc đầu: “Không Hy Hy à, tôi thật sự rất yêu em, tha thứ cho tôi được không?”
Sau đó, anh ta lại bắt đầu rướn ra hơn nửa người: “Xin em, tha thứ cho tôi, được không?”
Lúc này, cửa cà phê tự động mở ra, một nhóm người đi vào. Người ở giữa mặc âu phục chỉnh tề, trên khuôn mặt trắng nõn đeo một cặp kính gọng bạc, môi khẽ mím, làm người có cảm giác xa cách lạnh lẽo.
Đường anh đi như mang gió, mỗi nơi anh đi qua thì nhiệt đồ như bị giảm xuống.
Những người đi cùng anh cung cung kính kính nói cái gì đó, anh chỉ thỉnh thoảng gật đầu, trên mặt không thể hiện ra vui buồn gì.
Đi tới, anh lơ đãng quét mắt qua hình ảnh cổ tay cô bị nắm.
Tề Tuyết đập trán, ôi mẹ ơi sao trùng hợp vậy nè.
Lăng Dương còn không ý thức được chuyện gì xảy ra, vẫn oang oang nói: “Tôi, tôi rất nhớ em, trong lòng tôi luôn có em, dù em đã kết hôn rồi nhưng mà, tôi không ngại, chỉ cần em muốn, tôi, tôi lập tức dắt em rời đi, cho tôi một cơ hội được không?”
Đều nói đàn bà ai cũng biết diễn trò, nhưng ai mà ngờ đàn ông đã diễn thì chỉ có không biết xấu hổ hơn.
“Hai người đang làm cái gì?” Thanh âm lạnh lẽo vang lên phía sau.