Lời còn chưa nói hết, Phó Ngọc Khâm đã ôm eo cô rời đi.
Tề Tuyết vẻ mặt ngốc lặng nhìn phương hướng hai người bọn họ đi xa, rất lâu sau mới phản ứng lại, mẹ kiếp, cô đây là bị cho leo cây à.
Giám đốc chất hết đống túi lên xe Tề Tuyết, cung kính nhìn cô ấy rời đi.
Trên đường trở về, Tề Tuyết có gọi điện thoại cho Tiêu Mộng Hy vài lần, nhưng vẫn không có ai nghe máy. Cô ấy do dự nên báo cáo? Hay là không báo cáo đây?
Suy nghĩ một chút, trước tiên cứ yên lặng quan sát kỳ biến đi, bị Phó Ngọc Khâm mang đi, hẳn là...
Không sao đâu ha.
Tiêu Mộng Hy bị mạnh mẽ ấn lên xe Bentley, trăm ngàn lần không muốn, giãy dụa cũng không có kết quả, cuối cùng lại ôm lấy cánh tay Phó Ngọc Khâm cắn một cái.
Hình ảnh chồng chéo lên nhau, như thể cảnh này đã từng xảy ra.
Lông mày Phó Ngọc Khâm cũng không nhíu dù chỉ một chút, không hề động đậy mặc cho cô cắn.
Biểu cảm của chính chủ cũng rất tự nhiên, chỉ là tài xế lái xe phía trước có chút ngồi không yên, lông mày nhíu lại cùng một chỗ, môi mím chặt, biểu tình trên mặt tương đối phong phú.
Hắn thậm chí còn nhìn trái phải, cân nhắc có nên tiêm vắc-xin phòng dại hay không.
Rắm, thứ cần cân nhắc có nên tiêm hay không là chích ngừa uốn ván kìa.
Trong trạng thái thanh tỉnh, Tiêu Mộng Hy không cắn quá lâu, cũng có cân nhắc. Hai phút sau bình tĩnh mở miệng, hướng về phía tài xế phía trước: “Có nước không?”
Tài xế phía trước lấy ra một chai nước từ trong hộp đựng đồ, thừa dịp chờ đèn giao thông đưa tới.
Tiêu Mộng Hy nhận lấy, mở nắp uống một ngụm, sau đó làm một hành động kinh người ——
Cô thế mà lại súc miệng.
Không hề cố kỵ bản thân là phu nhân nhà giàu, phải trang trọng, phải chú ý hình tượng.
Một lát sau, chậm rãi nhếch môi, cho Phó Ngọc Khâm một nụ cười sáng lạn, giả vờ hỏi: “Cánh tay anh không sao chứ?”
Phó Ngọc Khâm bình tĩnh không gợn sóng nói: “Không sao cả.”
Tiêu Mộng Hy liếc anh một cái từ trên xuống dưới: “Cũng đúng, da anh dày như vậy, làm sao có thể có việc gì được.”
Phó Ngọc Khâm: “...”
Tài xế: “...”
Phu nhân thật trâu bò.
Xe lại tiếp tục chạy một đoạn, Tiêu Mộng Hy hạ cửa sổ xe xuống, mặc cho gió thổi vào.
Thời tiết tháng 7, gió vẫn còn rất nóng, cộng với ánh nắng mặt trời ngày hôm nay cũng rất mạnh, chiếu lên mặt của người có một loại cảm giác cực nóng.
Cô mặc một chiếc váy trễ vai, chỗ nên lộ ra đều lộ ra, cảm giác còn khá thoải mái.
Cảm giác mặc âu phục không thoải mái như vậy, chỉ chốc lát sau, Phó tổng bình tĩnh tự kiềm chế mở miệng: “Kéo cửa kính lên.”
Người lái xe hành động trước một bước, kính cửa sổ từ từ nâng lên.
Vừa nâng lên xong, một giây sau lại bị người kéo xuống, Tiêu Mộng Hy có chút hứng thú nhìn anh: “Không được kéo lên.”
Kiểu tóc được chải chuốt tỉ mỉ của Phó Ngọc Khâm bị gió thổi loạn, mấy sợi tóc ngắn phất lên mặt kính, nhất thời thiếu đi một chút cảm giác bình tĩnh thành thục, thêm một chút hơi thở thiếu niên.
Anh hỏi: “Em có bệnh?”
Tiêu Mộng Hy nhếch môi, trả lời: “Anh có thuốc?”
Phó Ngọc Khâm cởi nút âu phục, hai chân vắt chéo lên nhau, hướng về phía tài xế: “Tắt điều hòa, phu nhân sợ lạnh.”
Tiêu Mộng Hy: “...”
Mẹ kiếp, anh cũng đủ tàn nhẫn đấy.
Tài xế nghe lệnh tắt điều hòa, không bao lâu, cảm giác khô nóng trong xe càng mãnh liệt, mùa hè không có điều hòa rất khó chịu.
Nhất là loại mỹ nhân sống trong nhung lụa như Tiêu Mộng Hy, điều không thể chịu nổi nhất chính là trên người có một chút mồ hôi, cô hung hăng liếc mắt nhìn người nào đó một cái.
Phó Ngọc Khâm ôm ngực nhìn lại cô, nhướng mày: “Khỏi bệnh rồi à?”
Tiêu Mộng Hy: “...”
Khỏi cái đầu anh ấy!
Cuối cùng, Tiêu Mộng Hy thật sự chịu không nổi nữa, mở miệng: “Bật điều hòa lên.”
“Vâng.” Người lái xe bật điều hòa không khí, nhanh chóng nâng kính cửa sổ lên.
Hành vi đấu võ mồm của đám gà tiểu học này cuối cùng cũng đã kết thúc.
Xe nhanh như chớp dừng trước một cửa hàng đồ cổ, Tiêu Mộng Hy xuyên qua cửa sổ kính nhìn thoáng qua, hỏi: “Tới nơi này làm gì? Thăm họ hàng của anh à?”
Phó Ngọc Khâm đóng xong cúc áo tây trang, kéo kéo góc áo: “Mua đồ.”
Tiêu Mộng Hy nhìn mặt tiền từ trong ra ngoài của cửa hàng, nhếch môi: “Phải nói là, nơi này rất xứng đôi với anh, đều là — đồ cổ thối.”
Phó Ngọc Khâm không để ý tới lời này của cô, nắm lấy tay cô, cùng nhau vào trong cửa hàng.
Đây là cửa hàng đồ cổ trăm năm, bên trong đồ cổ tranh chữ cái gì cũng có, Tiêu Mộng Hy không hiểu mấy cái này, nhìn tới nhìn lui mới phát hiện ra một thứ thú vị.
Tuy rằng cô không hiểu, nhưng hình như người nào đó hiểu, từ sau khi tiến vào, ánh mắt liền nhìn chằm chằm bức tranh trên tường.
Tiêu Mộng Hy rút rút tay: “Buông ra.”
Phó Ngọc Khâm không có ý buông tay, nâng cằm lên hỏi: “Thích không?”
Tiêu Mộng Hy theo ánh mắt của anh nhìn qua, vẻ mặt ghét bỏ: “Chỉ có mấy lão gia gia mới thích.”
Phó Ngọc Khâm chậm rãi nhếch môi, lúc anh không cười giống như một tảng băng, lúc cười lại làm cho người ta sinh ra một loại mỹ cảm áp người.
Tiêu Mộng Hy đắm chìm trong nụ cười của anh một giây.
Một giây sau, nghe thấy anh nói: “Lão gia gia thích là được.”
Tiêu Mộng Hy.
Có cái rắm.
Chọn cho lão gia gia, anh gọi cho tôi đến để làm gì!
Có bệnh à!
Lúc thanh toán, cô cố ý nhìn thoáng qua, tám con số, đánh đến một chút cũng không hàm hồ, trực giác của Tiêu Mộng Hy thấy “lão gia gia” này rất quan trọng. Nếu không sao anh có thể sẵn sàng chi hàng chục triệu đô la để mua một bức tranh.
Cô đoán mò, lão gia gia này chính là Phó lão gia tử.
Nghĩ như vậy, cũng có thể thông suốt, người thừa kế được chọn lập tức sẽ được công bố, tặng chút đồ cho Phó lão gia tử, làm cho lão nhân gia cao hứng vui vẻ, đây cũng là một cách để tăng độ yêu thích mà.
Dù sao trong mắt người cuồng công việc, cũng chỉ có công việc.
Tiêu Mộng Hy thừa dịp anh trả tiền, rút tay ra, rời đi trước, hơi thở đồ cổ bên trong quá nồng đậm, không thích hợp với cô.
Vẫn là loại hơi thở pháo hoa hào nhoáng này mới thích hợp với cô.
Nhảy chân sáo xuống bậc thang, cô giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, chơi vô cùng vui vẻ.
Gió ngẫu nhiên thổi tới, cuốn lên hàng ngàn sợi tóc, bay lên dán lên má cô.
Trong khoảnh khắc nháy mắt này, cô cười rất ngọt ngào.
Lúc Phó Ngọc Khâm đi ra, liền bị cảnh tượng trước mắt làm kinh diễm, nhìn sợi rơi xuống sườn mặt nhu hòa của cô, bước đi phía trước bất tri bất giác dừng lại, bàn tay trong túi quần hơi nắm chặt, yết gầu cũng lăn theo một chút.
Anh nhìn cô, ánh mắt tập trung, giống như đang thưởng thức một bức tranh.
Tài xế không rõ nguyên nhân, thiếu chút nữa đυ.ng phải, nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy phu nhân đang nhảy nhót ở đó, rất hoạt bát.
Hắn khẽ cười, nhất thời hiểu ra cái gì đó.
Tiêu Mộng Hy giống như nhảy gân da, từ trên cao nhảy xuống dưới cùng, tâm trạng xấu cũng vì nhảy mà bay hết, cô quay đầu nhìn lại chạm phải ánh mắt của Phó Ngọc Khâm, sững sờ giương môi: “Còn không đi.”
Phó Ngọc Khâm phục hồi tinh thần, trầm ổn đi xuống.
Dưới lớp kính, không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt của anh.
Chiếc xe lại lăn bánh, mười một giờ bọn họ đến đích.
Ngôi nhà phong cách phương Tây cao năm tầng trước mắt này, là nhà họ Tiêu, nơi cô sinh sống hai mươi ba năm, năm ngoái sau khi kết hôn mới chuyển đi.
Tiêu Mộng Hy nghiêng đầu nhìn, hơi sửng sốt, nghiêng mắt hỏi: “Vì sao lại đến nhà em?”
Phó Ngọc Khâm thắt chặt cà vạt, lại rũ mắt nhìn quần áo trên người, lạnh nhạt: “Mẹ gọi tới.”
“Mẹ?” Tiêu Mộng nhất thời không kịp phản ứng, mấy giây sau nói: “Mẹ tôi?”
Phó Ngọc Khâm gật đầu: “Ừ.”
Tiêu Mộng Hy ngăn cản anh: “Gọi anh tới làm gì, vì sao không nói trước với em một tiếng?”
“Mẹ có gọi cho em rồi.” Phó Ngọc Khâm bật chế độ hỏi một đáp một: “Hôm nay cả nhà tụ tập ăn cơm.”
Vẻ mặt Tiêu Mộng Hy mơ hồ bức bách: “Gọi điện? Khi nào? Tại sao em không biết?”
Sau đó, cô suy nghĩ một chút, hình như buổi sáng quả thật có nhận được một cuộc gọi điện thoại, nhưng lúc đó cô buồn ngủ muốn chết, căn bản không nghe rõ.
“Không phải, anh chờ một chút.” Cô kéo góc áo anh, thương lượng: “Anh xem anh vừa mới trở về, tối hôm qua lại làm việc lâu như vậy, nếu không vẫn là để lần sau đi, đúng, lần sau đi.”
Cô chưa sẵn sàng để anh lấy tư cách là một phần còn lại của mình tham gia bữa cơm gia đình. Hơn nữa, cô cũng ghét người thân hỏi đông hỏi tây.
Đặc biệt là những người thích thúc giục, một mình cô đi vào còn dễ giải quyết, hai người cùng nhau đi vào còn đùn đẩy kiểu gì đây.
Không được, anh không thể đi, tuyệt đối không thể đi.
Đang lúc cô suy nghĩ xem nên khuyên anh như thế nào, Phó Ngọc Khâm nhẹ nhàng nói: “Muộn rồi.”
Tiêu Mộng Hy: “Hả?”
Phó Ngọc Khâm bĩu môi: “Mẹ em.”
Tiêu Mộng Hy sống không gì để luyến tiếc quay đầu nhìn qua, Tiêu phu nhân sớm không ra muộn không ra, lại cố tình đi ra vào lúc này.
Càng xui xẻo chính là, bà rất quen thuộc với chiếc xe Bentley này, quấn khăn choàng trên người, chậm rãi đến gần, gõ cửa sổ xe: “Làm gì vậy?”
Tiêu Mộng Hy lúc này cho dù muốn ngăn cũng ngăn không được, cô buông tay ra, xuống xe trước một bước, Phó Ngọc Khâm sau đó cũng xuống xe.
Tiêu phu nhân tươi cười xán lạn nói: “Mau đi vào đi, đang chờ hai người các con đấy.”
Phó Ngọc Khâm gật gật đầu: “Vâng.”
Anh tự nhiên nắm tay Tiêu Mộng Hy, trên mặt toát ra nụ cười khó gặp, tuy rằng vẫn có chút nhạt nhẽo, nhưng nhìn qua lại thân thiết không ít.
Người lái xe đi phía sau bước vào với một chiếc hộp.
Lúc này Tiêu Mộng Hy mới hiểu được, người nào đó mua bức tranh tám con số này, tặng cho “lão gia gia” lại chính là ——
Ông nội của cô.
Cô thừa dịp người khác không chú ý vỗ vỗ cái trán, sao cô lại quên mất, ông nội có sở thích sưu tầm đồ cổ chứ.
Tiêu lão gia tử vốn rất thích Phó Ngọc Khâm, nhìn thấy lễ vật anh tặng, lại càng khen không dứt miệng, từng câu từng câu đều là: “Đứa trẻ ngoan, có tâm, so với mấy thằng nhãi ranh nhà ta đều giỏi hơn.”
Mấy thằng nhãi này, bao gồm cả hai anh trai của Tiêu Mộng Hy.
Phó Ngọc Khâm mơ hồ thêm một mồi lửa: “Ông nội, đó là tại vì anh hai đang bận.”
Tiêu lão gia tử vểnh râu lên: “Bận? Nó bận cái gì? Cả ngày mân mê mấy vụ phá án đấy, nó mà bận cái gì, con còn bận hơn nó nhiều!”
Phó Ngọc Khâm nhếch môi: “Con vừa về nước, chưa nói đến bận, chỉ có một vài việc cần xử lý thôi.”
Tiêu lão gia tử bưng chén trà lên hỏi: “Đã quyết định xong chưa?”
Phó Ngọc Khâm vẫn cười như trước, lạnh nhạt trả lời: “Vẫn chưa.”
Tiêu lão gia tử nhấp một ngụm trà, buông chén trà xuống: “Lát nữa ông sẽ gọi điện thoại cho ông nội con.”
Phó Ngọc Khâm: “Có phải quá phiền phức không?”
Tiêu lão gia tử cười ha hả: “Ông và ông nội con có tình cảm quan hệ lâu năm, làm sao có thể phiền được.”
Phó Ngọc Khâm bưng ấm trà lên rót đầy nước trà cho Tiêu lão gia tử: “Ông nội, còn còn có rất nhiều tranh chữ cổ, lần sau sẽ mang đến cho người.”
“Được, được.” Tiêu lão gia tử cười đến không khép miệng lại được, đối với đứa cháu rể này càng nhìn càng hài lòng, có đầu óc có lòng tiến về phía trước, là một khối vật liệu tốt.
Khi hai người nói chuyện, Tiêu Mộng bưng đĩa hoa quả đi vào.
Tiêu lão gia tử nhìn một đôi bích nhân, cười hỏi: “Tính khi nào mới sinh bảo bảo đây?”
“Việc này vẫn là không nên kéo dài.”
“Thừa dịp tuổi còn trẻ mau sinh một đứa, các con không rảnh để trông thì thuê người khác giống trông hộ.”
......
Một khi lão nhân gia đã mở hộp thoại thì không dễ đóng lại, lải nhải thật lâu.
Tiêu Mộng Hy thật sự là nghe không nổi nửa, ngắt lời ông, nhẹ giọng: “Ông nội, chúng con——”
“Chúng con đã lên kế hoạch cho chuyện này.” Phó Ngọc Khâm nắm lấy tay Tiêu Mộng Hy, tiếp tục: “Hy Hy cũng rất trẻ con.”
Tiêu Mộng Hy: “...”
Thích cái rắm anh ấy.