Thành phố C......
Đầu tháng 7.
Đêm xuống, ánh đèn rực rỡ mới lên, bầu trời như một bức màn, bầu trời đầy sao, trong một khách sạn nào đó đang tổ chức buổi tiệc đính hôn.
Cảnh tượng hoành tráng, nhân viên phục vụ thỉnh thoảng đi qua đi lại trong đó, ánh đèn thủy tinh lấp lánh chiếu ra bốn phía.
Những người thân quen túm năm tụm ba, thưởng thức rượu nói chuyện phiếm.
“Ôi chao, nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ Tiêu Mộng Hy không? Là loại được yêu thích nhất ở Paris, nghe nói là giá tới tám con số đấy.”
“Nhà họ Tiêu cũng không thiếu tiền, đừng nói là tám con số, cho dù là chín con số, muốn bao nhiêu cũng có thể mua bấy nhiêu.”
“Lần này cô đoán sai rồi, sợi dây chuyền này có lẽ không phải nhà họ Tiêu mua đâu?”
“Vậy ai mua?”
Có người chua chát nói: “Còn có thể là ai, vị nhà họ Phó kia đi.”
“Nhà họ Phó? Phó Ngọc Khâm? Không phải anh ấy ở Canada sao?”
“Canada thì sao, cho dù cách xa vạn dặm cũng không trở ngại người ta ân ái a.”
“Ân ái? Có sao? Sao tôi lại cảm thấy Tiêu Mộng kết hôn rất ủy khuất, ngay sau ngày kết hôn, chú rể liền ra nước ngoài làm việc, một năm qua ngay cả mặt cũng chưa từng lộ ra, biết thì bảo là kết hôn, không biết còn tưởng rằng đã sớm ly hôn rồi đấy.”
"Đúng vậy, đúng vậy, lúc trước toàn bộ đàn ông thành phố C, mặc cho chị Tiêu chọn, ai biết hết lần này tới lần khác lại coi trọng một người cao lãnh như vậy, cũng xứng đáng để chị ta sống như quả phụ.”
“Chậc chậc, cô đây là ăn không được nho chê nho chua đi. Phó gia vị kia, cũng là nhân vật rất giỏi mà.”
“...”
Một đám tiểu thư khí thế ngất trời trò chuyện, ai cũng không chú ý rằng có người lặng lẽ đến gần, người nọ mặc lễ phục dạ hội màu tím lộ vai, mặt dây chuyền kim cương trên cổ làm người ta lóa mắt.
Trên cổ tay đeo vòng tay cùng kiểu dáng.
Dáng người thướt tha, bước đi nhẹ nhàng.
Diện mạo của cô xinh đẹp, phía dưới khóe mắt bên phải có một nốt ruồi nhỏ, khi đuôi mắt giương lên, nốt ruồi càng thêm mê người.
Lúc nói, lông mày hơi cong, trên mặt treo nụ cười nhạt: “Ồ, tôi còn không biết các vị chị em quan tâm đến cuộc sống riêng tư của tôi như vậy đấy.”
Giọng nói bất ngờ vang lên, cắt đứt mấy người đang nói chuyện, mọi người phút chốc dừng lại, bưng ly rượu lên khẽ nhấp một ngụm, để che giấu vẻ chột dạ.
Tiêu Mộng Hy cười một tiếng, hơi hơi nghiêng người: “Đúng rồi, tôi ly hay tán thì liên quan gì đến các cô! Có thời gian rảnh rỗi này chi bằng đi xem tạp chí thời trang, xem quần áo của các cô...”
Cô chậc chậc hai tiếng, ngữ khí tràn đầy vẻ khinh thường: “Quá kém.”
Mấy người bị cô chế nhạo đến đỏ mặt, ai cũng không dám cãi lại.
Tiêu Mộng Hy ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, xoay người rời đi.
Phía sau có mấy ánh mắt nóng bỏng nhìn cô như hình với bóng, vừa tức vừa hận đồng thời còn xen lẫn sự hâm mộ.
Tiêu Mộng Hy tiện tay đưa cái ly cho nhân viên phục vụ, xoay người đẩy cửa đi ra ngoài.
Bên ngoài không biết từ lúc nào đã đổ mưa, mưa phùn lất phất giống như tấm màn che từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt mở cửa đi ra, mang theo cảm giác lành lạnh kéo tới.
Hai hàng lông mày của cô nhíu lại, có người giơ ô từ từ đến gần.
“Phu nhân, mời.”
Tiêu Mộng nhìn về phía người cầm ô này, nhìn chằm chằm vài lần, nhớ tới anh ta là trợ lý của Phó Ngọc Khâm, Tôn Lôi.
Nơi nào có Tôn Lôi, nhất định sẽ có Phó Ngọc Khâm.
Cô ngước mắt nhìn về phía trước, cách đó không xa có một chiếc Bentley đang đậu.
Biển số xe rất khí phách, một loạt số 8, cô lạnh lùng nhìn qua, yên lặng chờ động tác của người trên xe, cửa kính xe đen kịt nặng nề chậm rãi hạ xuống, chiếu ra một gương mặt của người đàn ông.
Ngũ quan tinh xảo, góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng đeo một cặp kính gọng bạc, dưới tròng kính là đôi mắt thâm thúy hẹp dài của người đàn ông.
Ánh sáng lấp lánh, phản chiếu hình dáng anh càng thêm rõ nét.
Tầm nhìn di chuyển, Phó Ngọc Khâm nghiêng mắt nhìn qua, ánh mắt lạnh lùng, làm cho người ta có một loại cảm giác lạnh lùng vô cảm.
Tiêu Mộng nhìn người chồng một năm không gặp này, vẻ mặt không có chút dao động nào, khóe môi luôn treo nụ cười xa cách.
Thời gian trôi qua, Phó Ngọc Khâm rũ mắt nhìn đồng hồ, đuôi mắt trượt xuống, vẻ mặt bất tri bất giác lạnh đi một chút so với vừa rồi.
Một lát sau, anh đẩy cửa xe ra giơ ô đi tới, bàn tay thon dài trắng nõn khoát lên bên hông Tiêu Mộng, ôm cô lên xe.
Mỗi người ngồi một bên, toàn bộ quá trình không nói gì với nhau.
Tiêu Mộng có vẻ không để ý, lấy điện thoại từ trong túi ra, mời bạn tốt chơi một ván vương giả, không chút để ý nói với tài xế: “Về Hưng Lai Uyển.”
Tài xế gật đầu: “Vâng.”
Chốc lát, Phó Ngọc Khâm ngước mắt nói: “Về Thịnh Hải Loan.”
Ánh mắt Tiêu Mộng ngừng lại, Thịnh Hải Loan là phòng cưới của bọn họ, chỉ ở một đêm vào đêm tân hôn, tình hình chiến đấu đêm đó có chút kịch liệt, đêm tân hôn, lại uống rượu, mông lung tìm kiếm điểm đột phá trong men say.
Từ trên giường đến dưới giường, từ phòng khách đến phòng tắm, ngay cả ban công cũng không buông tha.
Không nhớ đã làm bao nhiêu lần.
Sau khi cô tỉnh lại, chỉ cảm thấy thân thể giống như bị xe nghiền qua, chỗ nào cũng đau, còn chưa kịp phản ứng. Người giúp việc nói với cô ấy rằng chồng cô đã ra nước ngoài.
Cô không làm ầm ĩ, dù sao trước khi kết hôn cũng không can thiệp vào chuyện của nhau, đi thì đi thôi.
Anh đã đến Canada.
Cô thì trở về căn hộ của mình.
......
Tài xế thông qua kính chiếu hậu nhìn về phía sau, nhất thời không biết phải làm gì, do dự rốt cuộc nên nghe ai.
Tiêu Mộng Hy cũng không nâng mắt lên: “Muốn đi thì anh đi, em không đi.”
Phó Ngọc Khâm nới lỏng cà vạt, mười ngón tay giao nhau đặt ở trên đầu gối, trầm mặc vài giây sau: “Tới Hưng Lai Uyển.”
Vấn đề được giải quyết, tài xế vội vàng đáp lại: “Vâng.”
Tiêu Mộng Hy không ngờ anh sẽ như vậy, ngừng chơi game, ngước mắt lên: “Chỗ em, không có chỗ cho anh ngủ.”
Phó Ngọc Khâm nâng mắt kính trên sống mũi, khẽ cong khóe môi: “Không sao, anh và em ngủ trên một chiếc giường."
Tiêu Mộng Hy bĩu môi: “Giường.”
Phó Ngọc Khâm liếc về phía cô: “Anh không ngại chen chúc một chút.”
Tiêu Mộng Hy nhếch môi, cười thản nhiên: “Ngại quá, em không quen chen chúc với người khác.”
Phó Ngọc Khâm nhìn thẳng cô, không có biểu tình gì: “Vậy anh khuyên em vẫn nên làm quen một chút đi.”
–
Khách sạn cách Hưng Lai Uyển không xa, nửa giờ đi xe, tài xế dừng xe lại, lấy hành lý trong cốp xe ra, sắp xếp ổn thỏa mọi thứ rồi rời đi.
Tiêu Mộng Hy đi vào phòng ngủ, vừa muốn nói chuyện liền bị người ta đè lên tường, trong hơi thở tràn ngập mùi nước hoa mát lạnh của người đàn ông.
Phó Ngọc Khâm đem cô vây giữa khuỷu tay và bức tường, rũ mắt nhìn cô, ánh mắt xuyên qua tròng kính ở trên mặt nàng từng tấc một đảo qua.
Tiêu Mộng Hy không hề sợ hãi đón nhận ánh mắt của anh, bàn tay mảnh khảnh khoát lên trước ngực anh, hơi dùng sức, kéo cà vạt trên cổ anh ra, cà vạt bị kéo lệch đi.
Bộ âu phục phẳng phiu cũng vì bị kéo mà có rất nhiều nếp nhăn.
Cảm xúc của Phó Ngọc Khâm dịu đi, hạ giọng hỏi: “Anh gọi điện thoại cho em, vì sao không nghe?”
Trên mặt Tiêu Mộng Hy lộ ra vẻ kinh ngạc: “Điện thoại? Điện thoại gì? Tổng giám đốc Phó một ngày bận trăm công nghìn việc, làm sao có thể có thời gian gọi điện thoại cho em chứ.”
Phó Ngọc Khâm ra nước ngoài một năm, ba tháng đầu còn có thể nhớ tới điện thoại liên lạc một chút, mấy tháng sau, cơ bản đều là trợ lý của anh liên lạc với cô.
Anh gọi điện thoại cho cô, cô sẽ nghe sao?
Hừ, dựa vào cái gì chứ!
Cô chính là cố ý không nghe, chẳng những không nghe máy, còn thuận tay kéo số điện thoại di động của anh vào danh sách đen.
Nghĩ thôi đã thấy sướиɠ rồi.
Phó Ngọc Khâm không vạch trần sự thật rằng cô nói dối, tay lướt trên gương mặt cô, theo khuôn mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Ánh mắt từ u ám mới vừa rồi, dần dần trở nên cực nóng.
Tiêu Mộng Hy đột nhiên không muốn chơi nữa, lấy tay đẩy anh: “Tránh ra.”
Thân thể Phó Ngọc Khâm áp vào, tay rơi xuống trên vai cô, như có như không chạm vào sợi dây chuyền trên cổ, lạnh nhạt hỏi: “Thích không?”
Thân thể Tiêu Mộng Hy khẽ run, nghiêng đầu tránh sang một bên: “Bình thường thôi.”
Lời này của cô cũng không phải là lời khiêm tốn, từ nhỏ lớn lên sống trong đống châu báu, còn cái gì chưa từng thấy qua chứ, hơn nữa hiện tại công việc của mình cũng làm về châu báu, đối với những thứ này thật đúng là không có cảm xúc quá lớn.
Mặc kệ giá tiền của nó là mấy con số, với cô mà nói, cũng chỉ là lâm hạnh một lần, sau đó kết cục chính là vào lãnh cung*.
(*) Đại khái là chỉ dùng một lần và sẽ không có lần thứ hai nữa.
Hơn nữa sở dĩ hôm nay cô đeo, cũng là muốn cho nhà họ Phó chút mặt mũi.
Phó Ngọc Khâm nhìn bộ dáng chẳng hề để ý của cô, ngón tay dừng ở trên sợi dây chuyền tinh tế kia: “Nếu không thích, vậy thì đừng đeo nữa.”
Đang nói chuyện, anh không chút lưu tình giật đứt sợi dây chuyền, dây chuyền giá chín con số giống như rác rưởi, bị ném xuống đất.
Khi Tiêu Mộng Hy còn chưa kịp phản ứng, thì anh đã ghé vào lỗ tai nói: “Lát nữa sẽ tặng cho em thứ tốt hơn.”
“...”
Một giây sau, Phó Ngọc Khâm cúi đầu lại gần, từ mắt đến bên má, anh hôn ẩn nhẫn lại khắc chế.
Khi môi sắp chạm vào môi Tiêu Mộng Hy, cô nghiêng đầu né tránh, ý tứ cự tuyệt rất rõ ràng.
Cô không thích cùng người khác hôn môi, cho dù là anh cũng không thể.
Không giằng co quá lâu, môi anh đổi hướng, dừng ở sau tai.
Thân thể Tiêu Mộng Hy run lên, bên tai là nơi mẫn cảm của cô, hôn ở chỗ này...
Càng nguy hiểm hơn.
Trái tim giống như bị cái gì gãi một cái, tê tê ngứa ngứa.
Không chú ý tới khi nào thì lễ phục dạ hội rơi xuống đất, trên người không có vật che chắn.
Môi Phó Ngọc Khâm rời khỏi tai cô, trong con ngươi mờ mịt tràn ra ánh sáng thâm thúy, lực bàn tay dần dần thu lại.
Tiêu Mộng Hy không phải là người ủy khuất chính mình, cô bị lạnh nhạt một năm, cũng nên tính chút lãi.
Cởi bỏ mấy nút áo sơ mi của anh, nhắm ngay yết hầu mà cắn.
Miệng cắn rất nặng.
Cắn xong còn vươn đầu lưỡi liếʍ láp một chút.
Phó Ngọc Khâm bị trêu chọc, nhéo eo cô: “Làm không?”
Tiêu Mộng chậm rãi nhếch môi, trên mặt nở ra một nụ cười quyến rũ, trong ánh mắt chờ mong của người nào đó, chậm rãi nói: “Không - làm.”
Nụ cười của cô đến nhanh thu lại cũng nhanh, dứt lời, môi mím thành một đường, không chút lưu tình đẩy anh ra.
Phó Ngọc Khâm không nghĩ tới cô sẽ ra chiêu này, thân thể không cẩn thận lui về phía sau hai bước, muốn kéo cô, bị cô nghiêng người né tránh.
Tiêu Mộng Hy không coi ai ra gì mở tủ quần áo, hoàn toàn không ngại bị người nào đó nhìn sạch sẽ.
Trên thực tế, cô cố ý cho anh xem, thấy được ăn không được, đối với đàn ông mà nói, càng thống khổ hơn.
Cô chính là muốn nhìn anh đau khổ.
Kéo ngăn kéo ra, tìm ra bộ nội y sạch, cô lại khom lưng cong mông, ngồi xổm xuống tìm áo ngủ.
Trong mắt Phó Ngọc Khâm hiện lên bờ mông lắc lư của cô, làn da trắng nõn sáng mắt, làm cho người ta không nhịn được......
Dừng lại vài giây, đoán chừng người phía sau đã ngứa ngáy khó nhịn, lướt qua anh, lập tức đi vào phòng tắm.
Bình thường cô tắm rửa không có thói quen khóa cửa, lần này cố ý khóa cửa lại, còn khóa tận hai lần.
Phó Ngọc Khâm nghe hai tiếng răng rắc, hai hàng lông mày nhíu lại, đứng tại chỗ trong chốc lát, xoay người rời đi.
Hưng Lai Uyển có diện tích hơn hai trăm mét vuông, bốn phòng ngủ hai phòng tắm, ở thành phố C tấc đất tấc vàng này, nói đây là khu nhà cao cấp cũng không quá đáng.
Khu vực hoàng kim, ước tính sơ sơ cũng phải chín con số.
Đây là bất động sản trước hôn nhân của Tiêu Mộng Hy, sau khi kết hôn nhà họ Phó ngoại trừ phòng cưới, cũng tặng cho cô một số bất động sản.
Nhưng cô ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn qua.
......
Người đàn ông tắm rất nhanh, Phó Ngọc Khâm từ phòng tắm khác tắm xong đi ra, Tiêu Mộng Hy còn chưa ra.
Có chút công vụ phải xử lý, anh xoay người tới thư phòng.
Mười mấy phút sau, Tiêu Mộng Hy mặc áo ngủ, chân trần đi ra, dưới áo ngủ tơ tằm không có gì che chắn, nhìn không sót thứ gì.
Cô đi vào thư phòng, vén cao làn váy, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, ngón chân từng chút từng chút vuốt ve chân người nào đó, nói: “Đến không?”