Ánh mặt trời ngoài cửa sổ tỏa sáng, xuyên qua cửa sổ thủy tinh tạo thành từng vầng sáng, vầng sáng chuyển động tạo thành những hình dạng khác nhau, người đi trong vầng sáng giống như được mạ một lớp vàng mỏng, ngay cả người cũng có chút mờ mịt.
Phó Ngọc Khâm lúc này ở trong mắt Tiêu Mộng Hy chính là người được mạ vàng.
Cô nói xong câu đó liền bắt đầu hối hận, trong lòng một trận kêu gào: Aaaaa, cô vừa rồi rốt cuộc đã làm cái gì vậy chứ!
Không biết chuyện gì xảy ra, mỗi lần vừa nhìn thấy Phó Ngọc Khâm liền nói năng lộn xộn, đây thực sự không phải là một dấu hiệu tốt.
Cô bất chấp xấu hổ, trong thời gian ngắn nhất nói sang chuyện khác: “Aaaaa, em không có ý đó.”
Phó Ngọc Khâm một tay đút vào túi, đứng trước mặt cô, nhíu mày hỏi: “Vậy em có ý gì?”
“Em, em chỉ là thấy sầu riêng có chút kích động.” Tiêu Mộng Hy đỏ mặt chỉ chỉ sầu riêng trên bàn trà, cười có vẻ gượng ép: “Anh không phát hiện nó rất đáng yêu sao?”
Phó Ngọc Khâm không biết nói chuyện tình cảm, ngẫu nhiên một câu cũng có thể làm người ta ngọt chết.
“Em đáng yêu hơn.”
“...”
Bất thình lình được khen, hay là được Tổng giám đốc Phó luôn cao lãnh tự phụ khen, Tiêu Mộng Hy cũng có chút lâng lâng, không nghĩ tới anh cũng biết nói tiếng người.
Mấu chốt còn êm tai như vậy.
Khi phát điên, hormone cũng sẽ gia tăng theo, cảm xúc sung mãn, nói chuyện không dễ dàng bằng đại não.
Cô chậm rãi cong môi: “Không nghĩ tới anh còn có thể khen người đấy.”
Phó Ngọc Khâm: “Vì sao không nghĩ tới?”
Tiêu Mộng Hy nhún vai: “Cảm thấy anh không phải người như vậy.”
“Vậy anh là người như thế nào?”
“Anh đó,” Cô suy nghĩ một chút: “Mặc quần áo lạnh lùng như núi băng, cởϊ qυầи áo cuồng dã như sói.”
Chưa hết còn bổ sung thêm: “Cái loại ăn thịt người không nhả xương.”
Được vợ yêu đánh giá như vậy, Phó Ngọc Khâm không biết là nên khóc hay nên cười, đè thấp giọng hỏi: “Anh trong cảm nhận của em chính là như vậy sao?”
Tiêu Mộng Hy mím môi, ngước mắt nhìn anh: “Nếu không anh còn muốn gì nữa?”
Phó Ngọc Khâm nhấc chân bước về phía trước ba bước, đem khoảng cách giữa hai người rút ngắn đến ngắn nhất, lại lần nữa nghiêng người đem người để ở phía sau tường, trầm giọng hỏi: “Vậy em cảm thấy anh như thế nào tốt?”
Khoảng cách quá gần, hơi thở giao hòa cùng một chỗ, Tiêu Mộng Hy dựa lưng vào tường, mắt không chớp nhìn chằm chằm anh, thật lâu sau: “Tùy, tùy ý.”
Phó Ngọc Khâm: “Hả?”
Tiêu Mộng Hy: “Lúc mặc, mặc quần áo đi.”
Tay Phó Ngọc Khâm xoa mặt cô, đáy mắt tràn ra ánh sáng: “Anh còn tưởng rằng em thích lúc anh không mặc quần áo.”
Tiêu Mộng Hy: “...”
Ai?
Ai cho anh loại ảo tưởng này.
Cô, là, người, nông, cạn, như, vậy, sao!
Tiêu Mộng Hy lắc đầu phủ nhận: “Em mới không có.”
“Ồ?” Phó Ngọc Khâm khẽ thở ra một hơi trên mặt cô, nói bên tai cô: “Không có sao?”
Tiêu Mộng Hy gật đầu: “Đương, đương nhiên không có.”
“Vậy được.” Phó Ngọc Khâm thu tay lại lui về phía sau hai bước, động tác sạch sẽ lưu loát, trong nháy mắt, Tiêu Mộng Hy còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Một giây trước nói chuyện tán tỉnh, một giây sau liền trở nên nghiêm túc.
Tiêu Mộng Hy phản ứng trong ba mươi giây mới hiểu được cụm từ “Vậy được” đó, mẹ nó, người đàn ông này đang luyện tập thuật biến mặt sao!
Hai người chân trước kéo giãn khoảng cách, chân sau liền có người bưng ly cà phê đi vào.
Tiêu Mộng Hy thầm nghĩ, may mà tách ra sớm, nếu không...
Thật xấu hổ.
Bên này phu nhân tổng giám đốc vẻ mặt thẹn thùng đỏ bừng, bên kia tổng giám đốc nghiêm túc nhìn hợp đồng, thư ký có thâm ý khác nhìn lướt qua, tưởng tượng ra một tràng cảnh nóng bỏng như thiên lôi câu địa hỏa.
Tiêu Mộng Hy bị cậu ta nhìn đến không biết xấu hổ, nhân lúc sửa sang lại tóc quay đầu nhìn về phía bên kia.
Thư ký đặt cốc xuống, đi ra ngoài.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người bọn họ, lúc này, Tiêu Mộng Hy mới có tâm tình quan sát bốn phía. Màu sắc lạnh xen kẽ đen trắng, rất phù hợp với phong cách của anh.
Trên bàn làm việc đặt một tấm ảnh, bởi vì đưa lưng về phía cô, không nhìn thấy mặt người trong ảnh.
Trong góc có mấy chậu cây xanh, siêng năng tiến hành quang hợp. Ngoại trừ sô pha và bàn trà, hầu như không có bài trí dư thừa.
Tầm mắt Tiêu Mộng Hy lại rơi xuống khung ảnh, cô rất tò mò, rốt cuộc là ảnh của ai, có thể làm cho Tổng giám đốc Phó rụt rè cao lãnh cũng tục khí một phen.
Dù sao loại chuyện trưng bày ảnh chụp thân dân này, không thích hợp để người đàn ông như Phó Ngọc Khâm làm.
Mang theo lòng hiếu kỳ, cô từng bước một đến gần, càng đến gần chân tướng, tim đập càng nhanh hơn.
Lúc sắp chạm vào, cửa truyền đến tiếng nói, ngay sau đó là tiếng giày cao gót đi tới.
“Xin lỗi ngài không thể vào, thật sự không thể vào, tổng giám đốc của chúng tôi đang chiêu đãi khách, ngài...”
“Tổng giám đốc Phó, vị này cố ý muốn vào.” Thư ký vẻ mặt khó xử nói.
Tiêu Mộng Hy cùng Phó Ngọc Khâm đồng thời nhìn qua, xuất hiện hai loại diện mạo bất đồng.
Phó Ngọc Khâm lạnh nhạt như băng: “Sao em lại tới đây?”
Tiêu Mộng Hy nhìn từ trên xuống dưới, đáy mắt hàm chứa tìm tòi nghiên cứu, bắt đầu não bổ một số chuyện.
Ví dụ: Người phụ nữ này là ai?
Mạnh mẽ xông vào phòng làm việc của Phó Ngọc Khâm, xem ra quan hệ của hai người không bình thường.
Cô gái cười đến gần, nũng nịu nói: “Mới vài ngày không gặp, đã thành ra như vậy rồi, anh thật không có lương tâm.”
Tiêu Mộng Hy hít vào một hơi, có mờ ám, chắc chắn có mờ ám.
Hai người này lá gan rất lớn a, đều chạy đến công ty tán tỉnh, làm sao vậy!
Coi Phó phu nhân là cô chết rồi sao!
Tiêu Mộng Hy đi đến bên cạnh Phó Ngọc Khâm: “Không giới thiệu một chút sao?”
Phó Ngọc Khâm lạnh mặ: “Không cần thiết.”
Anh đưa hợp đồng cho cô: “Sau khi ký tên em có thể rời đi.”
“...”
Nhìn giọng điệu của lời này, so với vừa rồi giống như hai người khác nhau, phía trước có bao nhiêu trêu chọc, lúc này lại có bao nhiêu vô tình.
Đoán đúng rồi!
Hai! Người! Tuyệt! Đối! Có! Quan! Hệ! Không! Thể! Cho! Ai! Biết!
Tiêu Mộng không nghĩ tới ký tên còn có thể làm ra chút thu hoạch “ngoài dự tính”, tâm tình nhất thời kém đến muốn đánh người, cô chính là gãi đầu ngón chân nghĩ cũng không nghĩ tới...
Phó, Ngọc, Khâm, này, lại, bụng, đói, vơ, quàng*, như, vậy!
(*) Bụng đói vơ quàng: phép ẩn dụ cho việc không quan tâm đến các lựa chọn khi có nhu cầu cấp thiết
Dám ăn vụng trong văn phòng!
Nếu Phó Ngọc Khâm không muốn, vậy cô liền tự mình hỏi: “Vị này là?”
Cô gái hiển nhiên cũng là lần đầu tiên gặp Tiêu Mộng Hy, đối với cô cũng không nhịn được nhìn thêm vài lần, nhướng cao đuôi mắt, hỏi ngược lại: “Cô là ai?”
Tiêu Mộng Hy chưa bao giờ thấy người nào không lễ phép như vậy, nhịn xuống xúc động muốn tát một cái, nhếch môi: “Tôi hỏi cô trước.”
Cô gái: “Nhưng tôi không muốn.”
Tiêu Mộng: “...”
Một cái ba còn kéo lên phải không!!
Cô hít sâu một hơi, tầm mắt rơi vào trên người người nào đó vẫn không nói gì hoàn toàn không đếm xỉa đến, nghiến răng nghiến lợi lại hỏi một lần: “Thật sự không giới thiệu một chút?”
Phó Ngọc Khâm vẫn là bộ dạng núi băng kia: “Em không cần biết cô ấy là ai.”
Tính tình có tốt hơn nữa cũng không chịu được nhiều lần đùn đẩy, được, không phải chứ, được!
Cô cũng không ký hợp đồng nữa, xách túi lên xoay người rời đi.
Phó Ngọc Khâm vừa thấy tình thế không đúng, bước vài bước đuổi theo, đưa tay giữ chặt cổ tay của cô, giọng nói mềm nhẹ: “Còn chưa ký tên tên.”
Tiêu Mộng Hy quay đầu nhìn lại, ánh mắt đầu tiên là rơi vào trên mặt Phó Ngọc Khâm, sau đó lại rơi vào trên mặt cô gái kia, thấy trên mặt cô ta nở nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhất thời tức giận không chịu được.
Cô trầm giọng: “Buông tay!”
Phó Ngọc Khâm: “Ký hợp đồng trước.”
“Ký cái rắm!” Tiêu Mộng xách túi lên dùng sức đập tới.
Phó Ngọc Khâm bị đau buông tay ra.
Tiêu Mộng Hy nhấc chân đi về phía trước vài bước, đi tới cửa lại quay trở lại, dùng sức đá Phó Ngọc Khâm một cước, mắng: “Đồ cặn bã!”
Xoay người rời đi không chút lưu tình.
Phó Ngọc Khâm ôm chân, ngồi vào trên ghế sô pha, ánh mắt lạnh lùng: “Có hứng thú sao? Phó Lâm Vũ.”
Phó Lâm Vũ nhún nhún vai, thăm dò hỏi: “Ôi chao, anh, đó chính là chị dâu sao, bộ dạng rất xinh đẹp, chỉ là tính tình không được tốt lắm.”
Phó Ngọc Khâm: “Em câm miệng cho anh.”
–
Tiêu Mộng Hy ngồi vào trong xe mắng ước chừng mười phút, lúc này mới nhớ tới Tề Tuyết còn ở trên lầu, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho cô ấy.
Thiên nga trắng cao quý: [Xuống đây.]
Không gầy hai mươi cân tuyệt không đổi tên Tuyết: [Hu hu hu hu, cánh cửa đời sống tìиɧ ɖu͙© còn chưa mở ra mà.]
Thiên nga trắng cao quý: [Cậu còn không xuống, mình bảo đảm cả đời này cậu cũng không có cơ hội mở ra đời sống tìиɧ ɖu͙© nữa.]
Không gầy hai mươi cân tuyệt không đổi tên Tuyết: […Thật tàn nhẫn.]
Năm phút sau Tề Tuyết từ trong thang máy đi xuống, chạy như điên về phía xe, vừa mới ngồi vào, dây an toàn còn chưa kịp thắt, xe đã nhanh như chớp chạy ra.
Cô ấy nắm chặt tay nắm cửa, run chân hỏi: “Không phải cậu thật sự không muốn mình làʍ t̠ìиɦ chứ?”
Tiêu Mộng Hy: “Nếu cậu nói thêm một câu nữa, chẳng những sẽ không có đời sống tìиɧ ɖu͙©, chỉ sợ còn không thể tự lo liệu cuộc sống nữa đâu.”
Tề Tuyết: “...”
Nghiêm trọng như vậy.
Mẹ, mau tới cứu bé.
Cũng may Tiêu Mộng Hy coi như có lý trí, xe tuy rằng chạy nhanh, nhưng còn chưa đến mức vượt quá tốc độ, sau khi cô chạy qua mấy cái đèn xanh đèn đỏ, lái xe ra khỏi thành phố C.
Phó phu nhân lần đầu tiên đêm không về nhà.
Đi cùng trong xe ngoại trừ Tề Tuyết còn có Hạ Manh Manh.
Hạ Manh Manh bị kéo đến đây, đối với việc mình xuất hiện ở đây, cô cũng cảm thấy khó hiểu, rõ ràng cô đang xem mắt với một người đàn ông, sao chỉ trong nháy mắt đã lên xe.
Ồ, nhớ ra rồi.
Mới vừa ngồi xuống, còn chưa hỏi đối phương tên là gì, liền bị Tiêu Mộng Hy đột nhiên xông vào mạnh mẽ kéo cổ tay rời đi.
Người không biết còn tưởng rằng cô tới cướp dâu.
Mà người đàn ông bị dọa đến ngây người kia, ngoại trừ vẻ mặt ngu ngơ ra thì hoàn toàn không có phản ứng.
Hạ Manh Manh đá Tề Tuyết một cái, bĩu môi: “Sao vậy?”
Tề Tuyết nhún vai: “Không biết.”
Hạ Manh Manh: “Bị xanh?”
“Kít...” Tiếng phanh xe chói tai vang lên, xe khẩn cấp dừng lại.
Hạ Manh Manh vỗ ngực, thở hổn hển: “Thật đúng là bị xanh rồi.”
Tiêu Mộng Hy: “Câm miệng!”
Hai người phía sau cũng không dám ép nữa, nắm chặt tay nắm cửa, híp mắt chờ đến nơi.
–
Tập đoàn Phó thị.
Văn phòng tổng giám đốc.
Tôn Lôi: “Tổng giám đốc Phó, đều là lỗi của tôi, là tôi không ngăn cản chị Phó.”
Phó Ngọc Khâm khoát khoát tay: “Không liên quan đến cậu, cậu cũng biết nha đầu kia căn bản không theo thói quen.”
Tôn Lôi: “Phu nhân hiện tại đang ở khu nghỉ dưỡng ngoại ô, ngài xem?”
Phó Ngọc Khâm: “Dặn quản lý bên kia chăm sóc thật tốt.”
Tôn Lôi: “Vâng. Vậy chị Phó đây?”
Phó Ngọc Khâm: “Mua vé máy bay đưa nó về.”
Phó Lâm Vũ là con gái riêng của Phó gia, chuyện này ngay cả ông cụ cũng không biết, năm đó Phó Lâm Ái tìm tới cửa, anh cho người kiểm tra DNA, xác định là em gái ruột của mình, liền phái người đưa cô ấy đến Milan.
Mấy năm nay, cô ấy vẫn luôn sống ở Milan, chỉ là không nghĩ tới cô ấy lại đột nhiên trở về.
Phó Ngọc Khâm lại nói: “Nói cho nó biết, nếu còn dám một mình về nước, sau này một phân tiền tôi cũng sẽ không cho.”
Tôn Lôi: “Vâng.”
-
Tiêu Mộng Hy vào khách sạn, cách một trăm mét có một hộp đêm, nghe nói anh trai trong đó rất MAN.
Ba người ăn nhịp với nhau, cơm tối cũng không ăn, trang điểm tinh xảo mặc váy ngắn gợi cảm, bước đi thướt tha mềm mại, đi vào.
Bên trong tiếng người ồn ào, trong sàn nhảy đứng đầy rất nhiều người, lắc mông xoay eo, chơi đến bất diệc nhạc hồ*.
(*) Bất diệc nhạc hồ: diễn tả tình thế, tình hình phát triển đến tình trạng cao nhất | quá mức; cực độ; phi thường...
Bình thường Tiêu Mộng Hy đến hộp đêm rất ít khi nhảy múa, đa phần là tìm một phòng riêng, gọi hai anh trai biết hát, cùng hát với nhau.
Vừa không có quá nhiều tiếp xúc thân thể, cũng không có hành vi thân mật khác.
Đêm nay tâm tình không tốt lắm, hát đơn giản đã không thể giảm bớt cơn tức của cô, hừ, Phó Ngọc Khâm dám cho cô đội nón xanh, được! Cô cũng đội nón xanh cho anh!
Cô gọi một ly rượu mạnh nhất, sau khi uống xong, kéo Tề Tuyết và Hạ Manh Manh vào sàn nhảy.
Cô gái xinh đẹp từ trước đến nay luôn là tiêu điểm của các chàng trai, mới vừa đi vào, liền có mấy chàng trai vây quanh, trong đó một người to gan chậm rãi tới gần, đưa tay muốn sờ mông Tiêu Mộng Hy.
“Bịch.” Có người từ phía sau cho hắn một cước.
Bốn phía truyền đến tiếng kinh hãi, Tiêu Mộng Hy ngước mắt nhìn lại, đáy mắt hiện ra một khuôn mặt tức giận, ánh mắt sắc bén khát máu dưới tròng kính, anh: “Người phụ nữ của tôi mà anh cũng dám chạm vào, muốn chết!”