Tiếng nổ lớn trong TV vang lên, ngay sau đó chính là hiện trường người đi đường kinh hoảng chạy trốn kêu cứu, còi cảnh sát bén nhọn từ xa đến gần, khói đen nồng đậm che mất không trung.
"Theo đài phóng viên đưa tin, hôm nay buổi sáng 10 giờ rưỡi, ngân hàng thành phố Thân Hải phát sinh án cướp bóc, hiện trường nổ lớn khiến nhiều người bị thương. Trước mắt trong bốn gã cướp đã có một người sa lưới, còn lại ba người vẫn đang lẩn trốn......"
Màn hình TV dừng hình ảnh, nữ MC trên màn hình đột nhiên im bặt.
Phòng thẩm vấn về lại sự tĩnh mịch vốn có khiến lòng người bất an, ngay sau đó bang một tiếng vang lên, một quyển hồ sơ thật dày bị vỗ vào mặt bàn.
"Trương Chiêu, nam, 32 tuổi, hai năm trước đăng ký lập hồ sơ Tiến Hóa giả cấp B."
Viên thẩm vấn nói ra tin tức cơ bản trong trang đầu hồ sơ, sau đó ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đang bị còng tay vào ghế điện phia sđối diện: "Năm ngày trước, cậu cùng đồng phạm của cậu cướp bóc ngân hàng dẫn tới nổ lớn, hiện trường 17 người đi đường bị thương, may mà không có người tử vong."
Bốn phía vách tường đều được gắn những tấm thép lớn, camera lỗ kim ở đâu cũng có, một khối kim loại được khảm trên cửa thép —— trung tâm giám sát tiến hóa phóng xạ thành phố Thân Hải, phòng thẩm vấn số ba.
Ở giữa phòng thẩm vấn, một chiếc ghế lớn tùy thời có thể phóng ra cả trăm vạn điện Vôn cao thế được đặt ở chỗ đó, Trương Chiêu hai tay bị còng nhướng mày nhìn viến thẩm vấn, mang theo khinh miệt chẳng chút nào che giấu nói:
"Đây là thái độ mà mi thân là người thường nên đối đãi với tôi sao, quý ngài viên thẩm vấn?"
Viên thẩm vấn hít sâu một hơi, mạnh mẽ kiềm chế cảm xúc.
"Trả lời vấn đề của tôi, Trương Chiêu. Công tác xã hội của cậu là cố vấn công ty phía đối tác, nguồn thu rất cao, sao lại còn bị chỗ giám sát của chúng tôi bắt giữ vì đi cướp ngân hàng?"
Trương Chiêu có vẻ nghe ra ý vị chê cười: "Vì sao? Đương nhiên là bởi vì chán thôi."
Viên thẩm vấn cho rằng chính mình nghe lầm: "Chán?"
"Nhìn người thường như kiến con hoảng sợ thét chói tai, bò loạn đầy đất, chẳng phải rất thú vị sao?"
Trương Chiêu thay đổi dáng ngồi càng thoải mái, nhìn thẳng viên thẩm vấn xanh mét mặt mày, mỉm cười nói: "Mục đích chỗ giám sát xuất hiện nghe nói là để quản lý những Tiến Hóa giả chúng tôi, nhưng trên thực tế bên trong trung tâm giám sát thành phố Thân Hải đại đa số đều là người thường vô năng, chỉ có số ít cấp D cùng cấp C thấp kém —— bọn mi có thể để một cấp B trân quý như ta vào sao?"
“……”
"Xử tử ta sao?" Trương Chiêu nhướng mày càng cao, âm cuối mang theo vẻ giễu cợt trào phúng.
Thật lâu sau viên phán xét bạch một tiếng khép lại tập hồ sơ, lạnh lùng nói: "Cậu rốt cuộc muốn thế nào, Trương Chiêu ?"
Trương Chiêu trên mặt hiện ra biểu tình thắng lợi, dựa lưng về phía sau ghế.
“Bọn mi không phải muốn biết ba tên đồng phạm kia đang ở đâu sao,” hắn lười biếng nói, “Được, làm giao dịch đi.”
Nhiều ánh mắt cảnh giác từ trong ra ngoài hệ thống giám sát đồng loạt đổ dồn về phía tên cướp cuồng vọng này.
“Ngày ngân hàng nổ mạnh, ta nhìn thấy một người trẻ tuổi mặt áo đen ngồi trên xe gọi điện thoại, ta bị bắt mà hắn thậm chí cũng chẳng bố thí cho ta một ánh mắt —— ta biết hắn chính là đầu não của các ngươi, là Tiến Hóa giả giám sát nắm giữ trung tâm thành phố Thân Hải.” Trương Chiêu ngẩng đầu nhìn phía màn ảnh theo dõi chỗ cao, nói: “Điều kiện của ta chính là, làm hắn tự mình tới đây gặp ta.”
Không khí xung quanh im lặng chốc lát.
Viên thẩm vấn sắc mặt khẽ biến: “Vì sao?”
Kiêu ngạo trên mặt Trương Chiêu càng tươi cười càng sâu: “Bởi vì ta muốn nhìn hắn tới cầu ta……”
“Ta muốn nhìn khuôn mặt lạnh nhạt kia, xuất hiện biểu tình cầu xin.”
Cùng lúc đó, dưới lầu.
Một chiếc xe hơi màu đen vô thanh vô tức ngừng ở trước bậc thang, bốn gã vai vác súng, Tiến Hóa giả đạn đã lên nòng đồng thời cúi chào, tiến lên mở cửa xe: “Giám sát, ngài đã về.”
Một thân ảnh tây trang màu đen bước ra cửa xe.
Nhìn anh còn rất trẻ, khuôn mặt nhẵn nhụi lại tái nhợt, ánh nắng chói chang chiếu vào cửa sổ kính của tòa nhà màu xám chỗ giám sát, chiếu ra chiếc cầm kiên lãnh của anh.
“Giám sát Thẩm.”
“Giám sát trưởng !”
……
Từ lầu một đại sảnh đến cửa thang máy, nhân viên công tác ven đường đều như là bị ấn nút tạm dừng, nhanh chóng đứng yên, chào hỏi, lại nghiêng người né tránh, cẩn thận cúi đầu nhìn giày da của người trẻ tuổi từ trước mặt trên mặt đất đi qua, sau đó thang máy lại đinh một tiếng.
Trưởng quan tối cao Thẩm Chước của chỗ giám sát thành phố Thân Hải dừng bước, khoanh tay đeo găng tay da màu đen trước mặt, khuôn mặt không thấy chút cảm xúc, rồi biến mất sau cửa thang máy.
“Điên rồi sao?” Trước màn hình theo dõi phòng thẩm vấn, mọi người nhìn Trương Chiêu trên ghế điện, không khí náo động ồ lên: “Hắn vừa nói cái gì thế?”
“Hắn rốt cuộc muốn làm gì?”
“Muốn chết cũng đừng kéo theo chúng ta mà!”
……
“Không được, tình báo nói bốn gã tiến hóa giả chạy trốn kia khả năng sẽ áp dụng hành động quá kích, sinh ra uy hϊếp cực đại với xã hội , cần phải mau chóng từ trong miệng Trương Chiêu đào ra chỗ bọn họ ẩn nấp.” Một nhân viên công tác cau mày, đứng dậy nói: “Tôi đây liền đi tìm phía trên xin chỉ thị một chút, nếu tình huống quá khẩn cấp, rất có thể phải nghĩ cách yêu cầu giám sát Thẩm ra mặt ——”
Cậu mở cửa văn phòng, giọng nói đột nhiên im bặt.
Bốn gã tiến hóa giả đang đứng ở ngoài cửa, đoàn người thống nhất mặc chế phục màu trắng cùng trang bị vũ khí.
Tất cả những người tiến hoá trong Trung tâm giám sát đều được đeo một chiếc vòng cổ, từng vòng cổ đều khắc những con chữ khác nhau, trước mắt bốn người này hai đánh số B, hai đánh số C—— đại biểu cho cấp bậc của Tiến Hóa giả.
Mà bị bốn gã cảnh vệ này vây quanh, chính là vừa gầy vừa cao, hình bóng vô cùng quen thuộc, tây trang đen cùng sơ mi trắng, bao tay quanh năm không rời thân, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước lục.
Thẩm Chước.
Mọi người trong văn phòng giám sát nhanh chóng đứng dậy, nhân viên công tác đứng ở cửa cũng không nhịn được lùi một bước: “Giám, giám sát trưởng !”
Ánh mắt Thẩm Chước xuyên qua đoàn người, vừa lúc dừng ở trên theo dõi màn hình.
“—— trừ phi các ngươi cho tên họ Thẩm kia tự mình tới xin, nếu không ta một chữ cũng sẽ không nói.” Trương Chiêu thoải mái ngồi trên ghế điệ, mỉm cười đối diện với sắc mặt khó coi của viên thẩm vấn: “Hiện tại, ngươi có thể đi ra ngoài, ngươi không tư cách cùng ta nói chuyện.”
Trước màn hình theo dõi một mảnh tĩnh mịch, mỗi người đều tự động ngừng thở.
Nhưng ngay trong không khí hít thở không thông ấy, Thẩm Chước quay đầu nhìn về phía một phòng thẩm vấn khác trên sườn hành lang, bình tĩnh mà phun ra hai chữ: “Mở cửa.”
Không ai dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của anh, một cảnh vệ nhanh chóng tiến lên, “Bíp” xoát thẻ thông hành.
Cửa phòng nặng hơn nửa tấn ầm ầm mở ra, Trương Chiêu ngồi trên ghế điện vừa nhấc đầu, chỉ thấy viên thẩm vấn theo tiếng đứng dậy: “Giám sát trưởng! Ngài ——”
Thẩm Chước đi vào phòng thẩm vấn, một tay cắm ở trong túi quần, một tay ấn ở Trương Chiêu trước mặt thiết trên bàn, hai ngón tay thon dài ở trên mặt bàn gõ gõ, không một chữ vô nghĩa hỏi:
“Ba tên đồng phạm của đâu?”
Trương Chiêu cần phải ngẩng đầu lên mới có thể đối diện với Trưởng giám sát thành phố Thân Hải đang từ trên cao nhìn xuống kia.
Khuôn mặt Thẩm Chước nhìn thôi cũng khiến người phải kinh ngạc, bởi xinh đẹp đến quá sắc bén, khuôn mặt lạnh lẽo, mặt mày trầm hắc, ngũ quan lưu loát rõ ràng, cơ hồ không có bất cứ đường cong giảm xóc nào.
Loại đến gần với cốt tương hoàn mỹ này lại có lực đánh thị giác rất cao, đặc biệt là anh lại áp đảo mọi người về cả quyền thế cùng địa vị, càng khiến cho cảm giác sắc bén bị đẩy đến cực hạn, thậm chí còn có loại khiến tâm hồn khϊếp người.
“……” Trương Chiêu chậm rãi nở nụ cười, kéo dài ngữ điệu xem ra rất có hứng thú: “Thẩm —— Chước.”
Không có ai trả lời hắn.
“Tôi từng nghe người ta nói qua, giám sát Thẩm có hai điểm đặc biệt nổi danh: Thứ nhất chính là cậu thân là mười Giám sát trưởng toàn cầu thế giới, lại lấy thủ đoạn tàn khốc nhất để thống trị hai vạn dị năng giả ở Thân Hải, chính bản thân mình lại là tên triệt triệt để để, người thường không thể tiến hóa.”
“Thứ hai,” Trương Chiêu không thiếu ác ý mà dừng một chút, nói: “Cậu từ khi sinh ra đã có một khuôn mặt khiến người rất dễ động tâm.”
“……”
Phòng thẩm vấn lặng đến kim rơi cũng nghe thấy, Trương Chiêu từ ghế điện nâng lên nửa người lên, thẳng tắp nhìn chằm chằm đôi mắt Thẩm Chước: “Mỹ nhân, tới thương lượng chút đi. Cậu làm tôi sảng khoái một phen, tôi liền nói cho cậu hướng đi của ba tên kia, thế nào?”
Thẩm Chước nhìn chằm chằm hắn, không nói một lời.
Trên tường đồng hồ phát ra rất nhỏ tí tách thanh, Trương Chiêu bị còng tay hướng về phía trước chỉ chỉ, mỉm cười nói: “Thời gian của cậu không còn nhiều đâu, ba tên kia mà chạy được, cậu đoán bọn họ sẽ làm ra chuyện gì nà?”
Nếu nói vừa rồi mọi người chỉ là không dám thở, vậy hiện tại thật giống như có một bàn tay vô hình nào đó, đem không khí trong phổi mỗi người đều sống sờ sờ mà vớt ra.
Phảng phất như đã qua vài dòng thế kỷ, lại tựa như chỉ trong cái nháy mắt, Thẩm Chước rốt cuộc đã mở miệng, nói:
“Bỏ còng tay của hắn ra.”
Đầu gối dưới lớp quần chế phục của viên thẩm vấn phát run, mạnh mẽ tự trấn định mà tiến lên trước, dùng chìa khóa mở còng tay hai bên cho gã.
Đám đông nhìn chăm chăm nhưng không người dám lên tiếng, Trương Chiêu vừa lòng mà ngồi dậy, hoạt động tay chân: “Lúc này mới đồng ý sao.” Sau đó liền duỗi tay hướng về phía cổ áo sơ mi trắng không chút cẩu thả của Thẩm Chước, cười nói: “Giám sát trưởng Thẩm, người như cậu……”
Bang!
Trương Chiêu cảm nhận được tay chính mình bị vòng sắt kiềm chế, nhưng trên thực tế kia chỉ là năm ngón tay thon dài của Thẩm Chước mang bao tay đen mà thôi.
Giây tiếp theo, một lực lớn khó có thể tưởng tượng xuất hiện, hắn thậm chí còn không kịp tin vào hai mắt mình, đã bị Thẩm Chước sống sờ sờ từ ghế điện nhắc ra, ầm vang một tiếng đầu đập vào tường, vỏ ngoài vách tường nháy mắt nứt ra!
Hoàn toàn không có thứ gì có thể đánh trả lại, Tiến Hóa giả trẻ tuổi tráng niên như Trương Chiêu bị Thẩm Chước một tay xách cổ, không chút lưu tình đập mạnh vào tường —— sức mạnh kia chính là muốn đem hắn sống sờ sờ mà đâm chết, một chút lại nhanh một chút, một chút lại tàn nhẫn một chút, vỏ ngoài gạch thạch rơi đầy đất.
Oanh!
Mặt tường phòng thẩm vấn lõm một hố sâu, lộ ra thép tấm phòng chống bạo lực.
Trương Chiêu đầy mặt là máu bị bắt một đầu đập vào tấm thép, máu tươi bắn toé lên tường!
“Mẹ nó ——” Trương Chiêu quả thực khó mà tin được một nhân loại bình thường lại có tính lực lượng áp đảo đến vậy, gần chết hết sức nổi cơn điên, lòng bàn tay bỗng nhiên dần hiện ra cầu lửa.
Tiến Hóa giả từ cấp B trở lên có dị nặng thao túng nước lửa, viên thẩm vấn thất thanh hét to: “ Giám sát trưởng cẩn thận!”
Liền ở ngay khắc kia, Thẩm Chước một chân đem Trương Chiêu đá xuống đất, không biết từ chỗ nào rút ra vòng cổ đặc chế, nhanh như chớp treo vào cổ Trương Chiêu, cạch một tiếng kim loại tự động khóa chết, hiện ra một mã số ——B002465.
Ngay sau đó, anh từ trong túi quần tây lấy ra điều khiển, nhấn một cái.
“A a a a ——”
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng tròng phòng thẩm vấn, hai mươi vạn điện áp cao thế làm Trương Chiêu cả người đều răng rắc, ước chừng mười mấy giây sau mới hoàn toàn ngã xuống đất, kịch liệt run rẩy lại bốc khói khét lẹt.
Bốn tên cảnh vệ tiến hóa giả mang vòng cổ giống nhau đứng ở ngoài cửa, ánh mắt lạnh nhạt lại hờ hững.
Thẩm Chước nhấc ống quần, nửa ngồi xổm xuống, đem cái điều khiển màu bạc nho nhỏ kia quơ quơ trước mắt Trương Chiêu:“Thứ đồ chơi dành riêng cho những Tiến Hóa giả, có thể nháy mắt phóng xuất ra cả trăm vạn điện áp cao thế, dưới cấp A một kích tất chết.”
Trương Chiêu kịch liệt thở hổn hển, biểu tình ngạo mạn không ai bì nổi đã hoàn toàn biến mất, trong mắt xuất hiện bản năng sợ hãi.
“Mày cầm vũ khí phóng hỏa, nguy hại tới xã hội nghiêm trọng, nên sẽ đem cả đời chôn thân ở Trung tâm giám sát thành phố Thân Hải. Từ nay về sau mày chỉ còn hai con đường, như chó phục tùng tao, hoặc là như kiến con bị mạt sát.”
“Bây giờ,” Thẩm Chước xách Trương Chiêu máu đã nhuộm ướt tóc lên, khiến cho hắn ngẩng đầu đối diện với mình, cuối cùng lần nữa tâm bình khí hòa hỏi: “Ba tên đồng phạm của mày ở đâu?”