Khẽ vuốt lọn tóc lộn xộn trên trán xuống một chút, Cố Thừa Diệu khẽ híp mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, chợt nhớ rõ ràng cô là ai.
Nhân viên phục vụ của khách sạn ngày hôm qua?
.
Nghĩ đến ngày hôm qua người phụ nữ này nhận tiền của anh rồi cứ như vậy chạy trốn, hôm nay lại đến đây giả vờ bị đυ.ng xe ——
Trong mắt chợt lóe lên một tia khinh thường, nụ cười lạnh bên khóe môi càng rét lạnh.
Khi tâm tình của anh đang khó chịu, người nào đυ.ng đến, thì chính là người xui xẻo.
“50 triệu, hoặc là bồi thường một chiếc xe.”
“Không thể nào.” Diêu Hữu Thiên không biết Cố Thừa Diệu đã nhận ra mình chính người phụ nữ ngày hôm qua.
Đối với cô mà nói, hai điều kia không có sự khác biệt nào. Cô khẽ khom người, động tác này khiến cho chỗ mắt cá chân lại đau xót.
.
Tầm nhìn của khóe mắt chuyển xuống dưới chân, chỗ mắt cá chân được bao bọc trong tất chân hơi sưng lên, rất đau.
Cơ thể rất đau, sắc mặt lại bình tĩnh vô cùng, thái độ khi nhìn về phía Cố Thừa Diệu cũng cực kỳ chân thành.dieendaanleequuydonn
“Tiên sinh, thật sự xin lỗi. Chuyện này quả thật là lỗi của tôi. Phí sửa xe của anh tôi sẵn lòng trả. Nhưng mà, tôi không thể bồi thường cho anh một chiếc xe được, không có đạo lý như vậy.”
Đây không phải là vấn đề tiền bạc, mà là vấn đề nguyên tắc. Cô tuyệt đối không nhượng bộ.
Giảng đạo lý cho anh? Trong khoang mũi của Cố Thừa Diệu phát ra một tiếng hừ lạnh gần như không nghe thấy.
“Nếu đã vậy, thì cho cô vào trong tù để bồi thường phí sửa chữa là được.”
.
“Dựa vào đâu?” Triệu Nhân Uyên vẫn luôn không nói gì ở bên cạnh lại giậm chân, người đàn ông này đang nói gì? Vào trong tù cái quái gì?
“Người giả vờ bị đυ.ng xe tôi thấy nhiều rồi.” Hai tay Cố Thừa Diệu khoanh ở trước ngực, nhìn chằm chằm khuôn mặt Diêu Hữu Thiên, giọng nói cực nhẹ, mở miệng nói từng chữ: “Kỹ thuật diễn của các người, quá tệ rồi.”
Lúc này Triệu Nhân Uyên càng tức giận hơn, nghĩ anh ta dù sao cũng là một tổng giám đốc, lại bị người ta nói thành người giả bị đυ.ng xe?
“Chúng tôi giả bị đυ.ng xe cái gì? Tôi thấy rõ ràng là anh đang dọa dẫm. Hơn nữa, nói không chừng chiếc xe này là anh trộm được, anh dùng nó để lừa người.”
Nhìn Cố Thừa Diệu tuyệt đối không giống như kẻ trộm xe, nhưng Triệu Nhân Uyên lại cố tình nói như vậy, suy nghĩ một chút, anh ta lại sửa lại.
“Cho dù xe không phải anh trộm, cũng không phải của anh. Nói không chừng là phú bà nào đó cho anh.”
Ngụ ý, chính là nói Cố Thừa Diệu là tiểu bạch kiểm* được phụ nữ bao dưỡng.
*Tiểu bạch kiểm: chỉ những chàng trai trắng trẻo ẻo lả (trai bao).
Vào lúc Diêu Hữu Thiên nghe Cố Thừa Diệu nói mình là người giả bị đυ.ng xe đã rất kinh hãi.
Đến sau khi nghe được lời của Triệu Nhân Uyên, cô cực kỳ im lặng nhìn anh ta một cái.Die nd da nl e q uu ydo n
Cho dù lúc này Cố Thừa Diệu bởi vì đυ.ng xe mà nhìn có chút nhếch nhác, thậm chí cà vạt của anh bị lệch, cúc áo sơ mi cũng bị cởi ra hai nút.
Nhưng cô vẫn có thể nhìn ra được, âu phục trên người đối phương là chế tác thủ công, người như vậy, tuyệt đối không thể là một kẻ trộm xe.
Mà anh khí trong mắt của anh, vẻ rét lạnh trên mặt mày, cộng thêm nụ cười dịu dàng ngày hôm qua cô vô tình nhìn thấy, người đàn ông này, tuyệt đối không thể đi làm tiểu bạch kiểm.
Triệu Nhân Uyên thấy Cố Thừa Diệu không trả lời, thái độ càng thêm phách lối: “Hừ, nói xin lỗi bạn gái tôi nhanh lên. Nếu không tôi lập tức báo cảnh sát.”
Tiểu bạch kiểm, cũng không tin như vậy rồi anh còn không sợ.
Nghe Triệu Nhân Uyên nói mình trộm xe, lại nghe anh nói báo cảnh sát.
“Được, báo cảnh sát.” Cố Thừa Diệu lấy điện thoại di động ra, ánh mắt quét qua hai kẻ giả bị đυ.ng xe không biết điều này, bắt đầu bấm 110.
Diêu Hữu Thiên vươn tay ra trước tiên, che lên trên màn hình di động của Cố Thừa Diệu.
Tay vươn có chút gấp gáp, nơi khuỷu tay lại đau đớn một hồi, cô lại hít vào một hơi, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
“Tiên sinh, chờ một chút. Đừng báo cảnh sát.”
Giọng nói của Diêu Hữu Thiên cũng không phải sợ hãi, mà là có chút đau đầu.
Nếu như báo cảnh sát, ắt phải sẽ kinh động đến ba và các anh, bọn họ thích nhất là chuyện bé xé ra to.
Chuyện cô hủy bỏ hôn ước với Triệu Nhân Uyên, thậm chí cô còn chưa kịp nói ——