Phù Dung Sẽ Mãi Không Tàn

Chương 67: Người yêu của "Quang Thịnh"

Chương 67: Người yêu của “Quang Thịnh”

Có điều, đó cũng chỉ là chuyện của nguyên chủ, không liên quan tới Quang Thịnh nha. Quang Thịnh đối với cô ta cũng chỉ là một người xa lạ.

- Cô là ai?

Cô gái sửng sốt khi nghe Quang Thịnh hỏi, vội vàng hô lên.

- Anh Thịnh. Là em đây, em là Lan Anh, người yêu của anh đây.

Quang Thịnh lại thản nhiên nói.

- Xin lỗi! Tôi không quen biết cô. Cô nhận lầm người rồi.

Lan Anh đột nhiên bật khóc lên.

- Anh Thịnh. Sao anh lại nói như vậy chứ? Anh có biết mấy tháng nay anh đột nhiên cắt đứt liên lạc với em… em…. Sống không bằng chết không?

Lan Anh vốn là một sinh viên nghèo, năm đó tình cờ gặp được nguyên chủ, lúc đó còn là một thạc sĩ chuẩn bị học lên tiến sĩ. Lan Anh mới chủ động tiếp cận, trưng ra cái vẻ đáng thương, hơn nữa với nhan sắc xinh đẹp thì đúng là không người đàn ông nào mà không thương xót. Mà từ cái thương xót ấy nên nguyên chủ cũng dần để cô ta vào lòng. Thậm chí còn nuôi cô ta ăn học. Ngay cả khi đi ra nước ngoài học lấy bằng tiến sĩ cũng vẫn cung cấp tiền đầy đủ cho cô ta. Tuy nhiên, nguyên chủ nào ngờ rằng trong lúc mình bôn ba học tập công tác ở nước ngoài thì ở đây cô ta đã cặp với một người đàn ông khác.

Ngày đó nguyên chủ cố ý gây bất ngờ cho cô ta nên lúc về nước không báo cho cô ta biết. Tuy nhiên, khi bước vào căn hộ mà nguyên chủ đã thuê cho cô ta ở thì lại nghe tiếng nói cười khúc khích của một nam và một nữ ở trong phòng ngủ phát ra. Nguyên chủ dĩ nhiên nghe ra tiếng nói của người phụ nữ chính là người yêu mình, trong lòng cũng dâng lên sự bất an.

Nguyên chủ nhẹ nhàng bước lại trước cửa phòng ngủ. Có lẽ nghĩ không ai có thể vào nhà cho nên Lan Anh cũng không có đóng kín cửa phòng, vì thế mà cánh cửa còn hở ra một khe hở rất lớn.

Nguyên chủ thông qua khe hở đó trực tiếp nhìn vào trong… thì than ôi… nguyên chủ đã chứng kiến một cảnh tượng mà suốt đời khó quên.

Đó chính là người yêu mình đang cùng người đàn ông khác đang cuồng hoan ở trên giường, cô ta còn rêи ɾỉ và phối hợp với người đàn ông đó.

-  Anh ơi! Mạnh nữa lên….

Người đàn ông đang ra sức ra vào cũng cười nói.

-  Em à, anh so với cái thằng người yêu tiến sĩ của em thì ai hơn ai hả?

Cô ta không chần chừ đáp.

- Dĩ nhiên là anh rồi. Anh ta chỉ là một con mọt sách ngốc nghếch, chẳng hiểu phong tình gì cả. Nếu anh ta không cung ứng tiền cho em thì còn lâu em mới làm người yêu anh ta lâu như vậy đấy.

Người đàn ông cũng cười nói.

- Ha ha… đúng vậy! Nó chỉ là một thằng ngốc. Nó đâu biết em chính là một phụ nữ thích thú vui xá© ŧᏂịŧ chứ. Cho nên vô tình bị em dắt mũi, làm bán sống bán chết đưa tiền để cho em nuôi trai. Ha ha…

- Ai biểu dại gái chi ráng chịu. Ha ha… anh ơi… mạnh lên chút nữa đi anh… em sắp tới rồi… ưm… a…

Nguyên chủ nghe vậy thì tim đau như cắt, tay chân đều rã rời. Nhìn thấy hai người đó trên giường thật muốn xông vào chém chết họ. Chỉ là lý trí của nguyên chủ rất vững vàng, hạng người như vậy không đáng để cho nguyên chủ phải hủy hoại cả tương lai của mình, cho nên đã lặng lẽ bỏ đi. Nhưng vì bị thất hồn lạc phách nên cũng chẳng biết mình đi đâu về đâu. Cứ khơi khơi đi ra giữa đường, thế là bị xe tông. Tính ra thì ngày và giờ cũng trùng với lúc Quang Thịnh ở trong thân thể Hoàng Quân uống say lấy xe chạy ra đường đâm đầu vô cột đèn. Âu cũng là duyên phận.

Nếu như nguyên chủ đã không để hạng người này trong mắt, xem như đó là một bài học mà đời dạy mình thì Quang Thịnh cũng chẳng cần thiết quan tâm làm gì. Nhưng thận phận của nguyên chủ thì không thể chối bỏ được. Có điều, không phải nói Hoàng Quân bị tai nạn khi tỉnh lại đã quên Phù Dung sao? Vậy thì Quang Thịnh cũng sẽ giống như vậy đấy.

Quang Thịnh bèn nói.

- À xin lỗi! Mấy tháng trước tôi có gặp một vụ tai nạn nên có một số chuyện đã quên. Tôi nghĩ chắc cô cũng là một trong số đó. Thôi thì hãy xem như chúng ta hết duyên vậy.

Tuy nhiên, Lan Anh nào dễ dàng buông tha như vậy. Quang Thịnh đột nhiên bặt vô âm tính, cô ta không còn người cung cấp tiền nữa thì làm sao mà sống. Cho nên mấy tháng nay cô ta không ngừng tìm kiếm Quang Thịnh, thậm chí liên lạc với người nhà Quang Thịnh để hỏi thăm. Mà Quang Thịnh tuy rằng đã không phải Quang Thịnh con của họ nữa, nhưng mà trách nhiệm của anh là phải nói cho cha mẹ nguyên chủ biết mình đang ở đâu, để họ không phải lo lắng. Cha mẹ nguyên chủ không khó khăn với con cái, con cái làm gì họ đều không ý kiến, chỉ yêu cầu phải luôn báo bình an về cho họ là được. Vì thế mà Lan Anh tìm ra chỗ của Quang Thịnh cũng là chuyện không khó lắm.

Cô ta vừa khóc vừa nói.

- Sao anh có thể quên em được chứ. Em… em…

Cô ta làm ra vẻ rất đau khổ, sau đó đang nói giữa chừng đột nhiên choáng váng lảo đảo, cố tình ngã nhào vào người Quang Thịnh. Đây cũng là chiêu đầu tiên cô ta làm quen được với Quang Thịnh. Lúc đó, cô ta cũng vờ đói đến ngất xỉu, cố tình ngã nhào vào người Quang Thịnh, cho nên mới được Quang Thịnh đỡ rồi đem về nhà cho ăn. Mà với một người tối ngày chỉ biết vùi đầu vào đống sách nhưng lại ghét phim “ngôn tềnh” như Quang Thịnh thì đương nhiên dễ dàng bị Lan Anh hạ gục chỉ trong một nốt nhạc. Cho nên, khi nghe Quang Thịnh nói đã bị tai nạn mất trí nhớ thì cô ta lại muốn dở chiêu cũ. Nếu Quang Thịnh đã quên thì cô ta sẽ làm lại từ đầu, có gì khó đâu.

Có điều, cô ta lại không biết, Quang Thịnh bây giờ đã không còn là Quang Thịnh mọt sách, khờ khạo nữa rồi. Mà là một Quang Thịnh sành sỏi. Anh có thể nhìn ra cô ta đang cố tình giả vờ nên đã nhanh như cắt tránh đi. Làm cho Lan Anh phải té sấp mặt trên mặt đất.

Nhưng đâu đã dừng ở đó, Quang Thịnh còn cố tình kêu lớn cho hàng xóm gần đó đều nghe.

-  Ơ… cô sao vậy? Bà con ơi! Có ai không giúp tôi với. Có người ngất xỉu.

Nghe tiếng hô, tuy rằng cũng đã tám chín giờ tối nhưng hàng xóm ở gần đó cũng vội chạy ra xem. Lan Anh thấy vậy cũng đành giả vờ ngất xỉu luôn chứ sao.