Phù Dung Sẽ Mãi Không Tàn

Chương 36: Bất ngờ

Chương 36: Bất ngờ

Thời gian thấm thoát trôi mau, mới đó mà Phù Dung đã tốt nghiệp cấp ba rồi. Phù Dung cũng thử đi đại học xem mình có đậu không. Không ngờ cô cũng đậu đấy. Cô đậu một trường ở thành phố và một trường của tỉnh. Dĩ nhiên là cô sẽ chọn học trường ở tỉnh rồi, mà ngành cô chọn chính là giáo viên. Bởi vì cô nghĩ chỉ có ngành đó cô mới yên tâm ở bên cạnh cha mẹ đến già được. He he

Từ nhà Phù Dung đến trường đại học nếu chạy với tốc độ 30km/h, cũng chỉ mất khoảng 45 phút. Cho nên, cô cũng vẫn đi đi về về mỗi ngày, chỉ khác là cô chỉ đi sớm và về trễ hơn thôi.

Còn Kim Phúc, cậu ta vậy mà cũng đậu đại học đấy. Xem như không phụ sự kỳ vọng của Minh Trọng. Chỉ là cậu ta cũng chọn học chung trường ở tỉnh với Phù Dung. Có điều ngành cậu ta học lại là ngành Kinh tế. Mà cho dù cậu ta có học ngành gì, hay học ở đâu thì sau này cũng sẽ về tiếp quản tiệm vàng của gia đình cậu ta thôi. Đó là điều hẳn nhiên mà. Ai bảo cha mẹ cậu ta có mình cậu ta là con trai duy nhất làm chi.

Còn về Hoàng Quân thì khỏi phải nói rồi. Tuy cô không biết hiện tại cuộc sống của hai anh em hắn ra sao. Nhưng mà cô biết chắc phải rất giàu có. Có thể bây giờ Minh Khanh đã là chủ tịch tập đoàn cũng không chừng. Anh giàu thì em sao có thể nghèo được.

Hơn nữa, lần đó Minh Trọng có nói với cô chuyện không chừng hắn cũng là “thú lạ” giống như cô và Minh Trọng. Cũng không biết là hắn trọng sinh như Minh Trọng hay là mượn xác hoàn hồn giống như cô nữa. Nhưng cô đoán “Phù Dung” trong miệng hắn, chắc là thân thể này rồi.

Bằng không thì cô cũng không thể nào giải thích được, tại sao hắn lại một mực không buông tha cho cô, còn nhiều lần đòi cưới cô nữa. Nếu hắn chỉ đơn giản là Hoàng Quân thì cô còn nghĩ hắn có mục đích là định dụ dỗ cô bán cho Quang Thịnh. Nhưng nay, nếu hắn đã là “thú lạ” thì chắc chắn là có nguyên nhân sâu xa nào đó mà cô không biết được.

Tuy cô cũng rất tò mò nhưng rốt cuộc cũng không thể nào trực tiếp mở miệng hỏi được. Nếu như quả thật người hắn yêu chính là thân thể này thì với cái tính biếи ŧɦái của hắn, khi biết cô không phải là người hắn yêu thì đảm bảo hắn sẽ bóp chết cô ngay lập tức. Mà cô thì không muốn chết đâu. Kiếp này cô có cha mẹ, có gia đình, cho nên dĩ nhiên là rất yêu đời.

Có điều, cứ như vậy cũng không phải cách hay. Bởi vì Hoàng Quân lại có lần suýt nữa hắn đã… biến cô thành người của hắn luôn rồi. Nhưng cũng may, lúc đó cô chụp được con dao gọt trái cây, liền đặt vào cổ mình, thái độ cương quyết nếu hắn chạm vào cô thì cô sẽ chết cho hắn coi. Thật ra cô cũng không có muốn chết, chỉ là dọa hắn thôi. Nhưng lúc đó, cô vô cùng sợ hãi nên vô tình để quá gần làm đứt một đường trên da, làm máu chảy ra. Hắn mới hoảng sợ mà từ đó về sau không dám làm bừa nữa. Chỉ là ôm ôm, hôn hôn thì vẫn không hề bỏ.

Có đôi khi cô tự hỏi, hắn ta có đúng là yêu Phù Dung hay là yêu thân thể của Phù Dung đây? Mà nếu nói hắn yêu thân thể của Phù Dung thì thẩm mỹ của hắn có quá… tầm thường… không nhỉ? Tuy cô đã lấy tóc che đi vết bớt nếu nhìn lướt qua đã không còn xấu tệ nhưng cũng không phải mỹ nhân. Đâu đến mức làm hắn điêu đứng chứ? Nhưng thôi! Tên biếи ŧɦái như vậy cũng không thể dùng từ bình thường để mà hình dung. Mặc hắn ôm cũng được, hôn cũng được, yêu cũng được, sở thích quái dị cũng được. Chỉ cần cô không rung động thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Bi kịch sẽ không tái diễn. Cô tự nhủ với lòng mình. Kiếp này… Phù Dung nhất định sẽ không tàn.

……….

Nhưng cuộc đời có ai có thể biết được chữ ngờ.

Vào một ngày cuối tuần đẹp trời nọ, Phù Dung đang đi chợ đến khúc đường vắng, thì lại bị Hoàng Quân chặn đường, như mọi khi mà ôm ôm hôn hôn. Phù Dung rất là bực bội, hắn về từ lúc nào thế nhỉ? Biết thế cô không thèm đi ra khỏi nhà làm gì.

Đang chạy giữa đường thì hắn đột nhiên lao ra chặn đầu xe cô lại, suýt nữa thì gây tai nạn rồi. Tên này thật đúng là càng ngày càng quá đáng.

Phù Dung tức giận quát.

- Hoàng Quân! Anh mau buông tôi ra! Tôi còn phải về nấu cơm nữa!

Hoàng Quân hôn hôn vào má cô. Cười nói.

- Cho anh ôm một chút thôi mà! Lát nữa anh cùng về phụ em nấu cơm nha!

- Tôi không cần… aaaaaa…

- Ha ha ha… ngoan… chỉ hôn một chút thôi… moa…moa…

Hoàng Quân vừa mới hôn vào má Phù Dung mấy cái thì đột nhiên có một tiếng gọi.

- Quân…

Hai người giật mình nhìn lên thì vô cùng kinh ngạc. Một người đàn ông cao to, rất đẹp đứng sừng sững trước mặt, nhìn họ với ánh mắt cũng vô cùng kinh ngạc. Hoành Quân hô lên.

- Minh Khanh.

Phù Dung đứng hình nhìn người mà Minh Quân gọi là Minh Khanh đó với ánh mắt vô cùng phức tạp. Bao nhiêu ký ức ùa về trong đầu như thác đổ. Cũng khuôn mặt ấy, cũng con người ấy, ngày nào cô đã từng yêu đến bất chấp tất cả. Để rồi nhận lại chính là sự đau đớn và thất vọng tột cùng. Cô từng nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Nhưng sao trời cao nỡ trớ trêu chi khiến cho cô gặp lại anh ta trong tình huống này chứ?