Chương 30: Phù Dung! Xin lỗi.
Hoàng Quân ôm người yêu dấu trong lòng quả thật không thể chịu nỗi. Chỉ muốn một phát nuốt cô vào bụng. Tuy nhiên, hắn biết lúc này chưa phải lúc. Vì tương lai lâu dài, hắn phải ráng chịu đựng.
Nhưng mà Phù Dung quả thật quá hấp dẫn, chỉ vuốt ve bên ngoài quả thật không thoả mãn tí nào. Cho nên, hắn đã mạnh dạn cởi nút áo của cô mà đưa tay vào trong. Phù Dung hoảng sợ vội hô lên.
- Sao anh dám…. Ưm…
Thế nhưng, miệng cô đã bị hắn dùng miệng chặn lại, đầu lưỡi bắt đầu tiến công vào trong khoang miệng hút lấy cái lưỡi mềm mại và thơm tho của cô. Hút đi sạch sẽ nước miếng trong miệng của cô. Phù Dung cũng không dám cắn nữa, cô sợ phải ngậm một miệng máu như bang nãy lắm. Cô chỉ có thể dùng đôi tay yếu ớt của mình mà đẩy thân hình to lớn của hắn ra.
Nhưng mà Hoàng Quân lại bỏ miệng cô ra và mỉm cười khàn giọng nói.
- Yên tâm! Anh sẽ không chạm đến điểm mấu chốt. Anh nói anh sẽ làm được, chỉ cần… em ngoan.
Nghe hai từ “em ngoan” Phù Dung thật sự muốn hồn lìa khỏi xác. Lập tức im lìm mặc hắn làm gì thì làm, dĩ nhiên, là đừng chạm đến điểm mấu chốt.
Mặc dù thường nói là không nên tin lời đàn ông nói. Nhưng lúc này đây cô cũng không còn cách nào khác.
Hoàng Quân sau khi cởi bỏ nút áo của cô thì lập tức đưa tay vào trong, kéo lên chiếc áo ngực mà xoa nắn hai gò đồi mềm mại của cô. Môi thì bắt đầu xuống cổ của cô rồi, thậm chí còn ****, *** làm Phù Dung nhột đến nổi da gà. Không dừng lại ở đó, hắn từ từ bắt đầu hôn xuống xương quai xanh, ngực, sau đó là nút vào núʍ ѵú hồng hào của cô, đầu lưỡi không ngừng khuấy động khiến Phù Dung căng chặt cả người, không khỏi rên nhẹ một tiếng.
Đã thế, bàn tay hư hỏng của hắn còn đưa vào quần cô, rồi đưa vào qυầи ɭóŧ, bắt đầu vuốt ve nơi tư mật.
Phù Dung hoảng sợ vươn tay đẩy hắn. Thế nhưng hắn lại nói.
- Ngoan! Em mà lộn xộn anh không chắc kiềm chế nỗi đâu.
Phù Dung lại chỉ đành im re.
Hắn vừa mυ'ŧ lấy đầṳ ѵú của cô, tay thì lại vuốt ve, sờ soạng kí©ɧ ŧɧí©ɧ nơi tư mật, cho dù Phù Dung có ghét hắn đến đâu thì cơ thể thể theo bản năng cũng sinh ra phản ứng. Tuy rằng cô cắn chặt răng để mình không phát ra tiếng kêu nhưng bên dưới sinh ra cảm giác, đã nói lên được lúc này cô như thế nào.
Hoàng Quân hài lòng, khẽ thì thầm bên tai cô.
- Em ướt rồi.
Mặt Phù Dung lúc này đỏ như trái gấc chín, trông lại càng mê người.
Hoàng Quân cảm thấy cả người rất nóng. Nhưng lý trí cuối cùng của hắn vẫn đủ khả năng để khống chế được du͙© vọиɠ của bản thân, không đem đè cô ra mà ăn sạch sẽ. Cho dù muốn ăn cũng phải ăn ở nơi cho đàng hoàng, ai lại ở trong bụi chuối như vầy đâu chứ. Có vẽ không xem trọng cô. Chỉ là, hắn rất muốn nhìn thấy dáng vẻ của cô lúc bị hắn làm cho lêи đỉиɦ ra sao. Hẳn là rất mê người. E… hèm, có lẽ hắn hiểu vì sao cô luôn gọi hắn là tên biếи ŧɦái rồi. Hắn biếи ŧɦái thật mà. Có điều, hắn cũng chỉ biếи ŧɦái với cô thôi.
Hắn bắt đầu dùng ngón tay điêu luyện của mình mà kí©ɧ ŧɧí©ɧ nơi tư mật của Phù Dung. Miệng hắn lại không ngừng hôn liếʍ vào đầu nhũ hoa của cô, khiến Phù Dung vừa giận, vừa xấu hổ, nhưng cũng vừa ham muốn.
Ban đầu, cô cố gắng cắn chặt răng để khống chế lại xúc cảm của bản thân. Nhưng mà, cô không ngờ là tên này quả thật quá điêu luyện, qua một hồi bị hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cô đã gần như không chịu nỗi nữa. Phù Dung vội đẩy tay hắn ra. Giọng gần như nức nở van xin.
- Đừng… xin đừng…. Làm ơn…
Nhưng đáng tiếc lời cầu xin của cô dường như lại khiến hắn hưng phấn hơn. Lập tức liền đè cô xuống hôn lấy hôn để. Chỉ là lại nghe Phù Dung nói.
- Nếu anh không dừng lại tôi cắn lưỡi chết cho anh coi…
Nói vậy thôi, chứ Phù Dung nào dám chết chứ. Nhưng cô chỉ mong là có thể doạ hắn được.
Quả nhiên, Hoàng Quân nghe xong thì lập tức dừng lại hành động. Nhìn người con gái quần áo đã xốc xếch đang nằm dưới thân, cắn chặt môi mình, dùng ánh mắt vừa sợ hãi, vừa oán giận nhìn hắn. Hoàng Quân mới chợt tỉnh táo lại. Ký ức ngày nào lại hiện về, lúc đó cô cũng van xin hắn như vậy, dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn. Thế nhưng, hắn lại không buông tha cho cô. Để rồi hắn đã thấy cô tự tử trước mặt hắn.
Nghĩ đến điều đó, du͙© vọиɠ trong cơ thể hắn cũng biến mất mà thay vào đó là sự sợ hãi vô tận. Hắn vội ngồi dậy, đỡ cô lên ôm vào lòng, nghẹn ngào thốt lên.
- Phù Dung! Xin lỗi…
Phù Dung thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đàn ông đúng là đáng sợ quá. Cũng may là cô có thể làm cho hắn tỉnh táo lại.
Hoàng Quân ôm cô một lát rồi mới giúp cô sửa sang lại quần áo tóc tai rồi đưa cô về nhà.
Hắn cũng vào nhà ngồi chơi và nói chuyện uống trà với cha. Có vẽ như cha mẹ Phù Dung cũng rất thích hắn. Đã thế, họ còn khen hắn trước mặt cô rất nhiều. Phù Dung cũng không biết hắn đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho cha mẹ cô nữa. Nhưng riêng cô thì chỉ thấy hắn là một tên biếи ŧɦái và có thể đang tìm cách đưa cô vào tay một tên biếи ŧɦái khác thôi.
Hắn ngồi chơi một lúc rồi ra về. Nhưng khi dắt xe ra cổng thì hắn lại nói với cô.
- Mai anh lại đến.
Phù Dung: “…”
Cô muốn trốn quá!
Thế nhưng, dường như hắn đọc được suy nghĩ của cô. Nên vội bổ sung một câu.
- À… em đã hứa là không trốn tránh anh rồi đấy. Nếu em nuốt lời… thì anh cũng không biết sẽ làm gì đâu. Hửm?
Hắn kéo dài âm cuối làm Phù Dung toát mồ hôi lạnh. Cô chỉ có thể cố căng da đầu đồng ý với hắn. Biếи ŧɦái thật đúng là đáng sợ quá đi thôi!