Phù Dung Sẽ Mãi Không Tàn

Chương 28: Tát

Chương 28: Tát

Quả nhiên Phù Dung đoán không sai, kể từ hôm đó, cứ mỗi lần tới tiết của Minh Trọng là cô bị kêu lên trả bài. Không thì bài kiểm tra của cô cũng sẽ thấp điểm hơn bình thường một chút. Bởi vì anh ta đã chú ý đến cô thì bài của cô dĩ nhiên sẽ bị chấm gắt một chút. Có điều, không sao cả, miễn anh ta chưa cả gan chấm dưới trung bình thì cô cũng sẽ không xử đẹp anh ta.

Còn Kim Phúc thì lúc trong lớp thì không có gì nhưng tan học ra về một cái là cậu ts cứ chạy theo Phù Dung mà Dung ơi, Dung à. Có khi còn dám nắm tay hoặc choàng qua vai nhưng bị Phù Dung lên gối một lần cũng tởn, không dám tùy tiện động tay động chân nữa. Nhưng mà, Phù Dung cảm thấy rất phiền nha. Sao những lúc như vầy ông thầy Minh Trọng đó lại không xuất hiện, để xem thằng em tốt của anh ta đang quấy rối cô đây này.

Mà vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo xuất hiện ngay. Chỉ là lúc này Kim Phúc đang đi phía sau Phù Dung cho nên Minh Trọng cũng không thể nói gì, ai bảo hai người chung đường về nhà làm chi. Có điều anh ta lại dừng xe lại và nói với Kim Phúc.

- Phúc! Lên anh chở về cho.

Dù ngàn lần không muốn nhưng Kim Phúc cũng không thể cãi lời. Tuy không thích ông anh này nhưng mà cậu ta vẫn có chút sợ. Sợ sự ngỗ nghịch của cậu ta lại làm cho Phù Dung bị liên lụy. Thế cho nên, không còn cách nào khác, Kim Phúc đành phải leo lên xe cho Minh Trong chở về chứ sao.

Tuy nhiên, Kim Phúc chưa kịp dở chân leo lên xe thì đã thấy Phù Dung đang đi phía trước cũng bị một người chặn lại. Đó không ai khác chính là Hoàng Quân. Đối với Kim Phúc, Hoàng Quân chính là một tình địch đáng sợ. Cậu ta không thể nào để Phù Dung leo lên xe cho Hoàng Quân chở về được. Cho nên, Kim Phúc theo bản năng quăng Minh Trọng ra sau đầu, vội chạy lên phía trước.

Phù Dung bị Hoàng Quân chặng đường đòi chở về nhà cũng kinh ngạc không thôi.

- Sao lại là anh? Không phải anh đã trở lên thành phố rồi sao?

Hoàng Quân mỉm cười.

- Ừ! Nhưng hôm nay là thứ 7, anh được nghỉ buổi chiều nên tranh thủ về thăm em cho đỡ nhớ.

Phù Dung: “…”

Nhưng cô chưa kịp mở miệng thì Kim Phúc đã từ phía sau xong lên, không nói không rằng kéo tay cô lại. Hướng về phía Hoàng Quân nói.

- Hoàng Quân! Không phải anh đã trở lên thành phố rồi sao? Sao bây giờ lại ở đây?

Hoàng Quân thấy Kim Phúc cũng rất chướng mắt. Chỉ là một thằng nhóc lông mọc chưa đủ dài mà cũng dám tranh Phù Dung với hắn thật đúng là không biết trời cao đất dày.

Hoàng Quân bèn đưa tay kéo Phù Dung lại thật mạnh làm Phù Dung đau đớn kêu lên.

- Ui da!

Kim Phúc vốn đang nắm chặt cũng hoảng sợ buông ra. Phù Dung liền rơi vào vào tay của Hoàng Quân. Hoàng Quân nở nụ cười đắc thắng với Kim Phúc.

- Tôi về thăm hôn thê của mình không được sao?

Rồi nhìn xuống Phù Dung đang ôm trong lòng nở nụ cười dịu dàng.

- Đúng không em yêu?

Chát……

Một cái tát tay thật mạnh vào mặt Hoàng Quân. Khỏi hỏi cũng biết là Phù Dung đánh chứ ai trồng khoai đất này.

Phù Dung thoát khỏi vòng tay của Hoàng Quân, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn vào hắn.

- Hoàng Quân đủ rồi đấy! Tôi nể anh là bạn của anh Tư nên nhẫn nhịn anh nhưng không có nghĩa là anh muốn làm gì thì làm nói sao thì nói. Tôi nói một lần nữa. Tôi, rất, chán, ghét, anh. Cho nên, anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Phù Dung nhấn mạnh từng chữ như vậy. Hoàng Quân làm sao có thể nghe không hiểu. Chỉ là, đột nhiên Kim Phúc lại không biết điều mà còn cười vô trong mặt hắn.

- Ha ha…. Đáng đời….

Chát….

Lần này đến lượt Kim Phúc nhận một cái tát từ Phù Dung.

Kim Phúc còn đang ôm má ngơ ngác thì Phù Dung đã nói.

- Còn bạn nữa Kim Phúc. Cũng đủ rồi. Mới bao lớn mà yêu với đương hả. Thật đúng là đồ con nít ranh.

Nói rồi Phù Dung ôm cặp sải bước đi thật nhanh.

Để lại ba chàng trai mang ba vẻ mặt khác nhau.

Hoàng Quân thì đau xót. Bởi vì dù kiếp trước hay kiếp này, hắn cũng đều bị Phù Dung chán ghét.

Kim Phúc thì ngỡ ngàng. Bởi vì Phù Dung nói cậu ta là con nít ranh, nhưng rõ ràng cậu ta cũng bằng tuổi cô mà. Cậu ta là con nít vậy cô là người lớn sao.

Còn Minh Trọng thì vừa ngạc nhiên cũng vừa buồn cười. Phải chi Phù Dung xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành thì không nói. Đằng này, cô xấu như Chung Vô Diệm. Ấy thế mà lại làm cho hai tên này tranh giành. Kim Phúc thì không nói, nhưng còn Hoàng Quân, tuy Minh Trọng không biết Hoàng Quân là ai nhưng nhìn phong thái cũng không phải là người tầm thường. Hơn nữa trong cũng thành thục hơn rất nhiều. Người như vậy mà cũng mê mẫn Phù Dung thì đúng là lạ. Mà Phù Dung được hai người như Kim Phúc và Hoàng Quân theo đuổi tranh giành, đúng lý phải tự hào mới và ra sức giữ lấy mới đúng. Ngược lại, cô lại tát họ. Ánh mắt chán ghét của cô lúc nhìn họ cũng y như lúc cô nhìn anh ta khi anh ta kêu cô lên nói chuyện vụ Kim Phúc vậy. Thậm chí còn có điểm hơn. Có lẽ anh ta nên tìm hiểu thêm về cô bé tên Phù Dung này rồi.

Trong đầu Minh Trọng chợt hiện lên một câu: “Phù Dung sớm nở tối tàn”. Có điều hoa phù dung thì rất đẹp nhưng còn cô thì….

Minh Trọng nhún vai một cái rồi đi đến kéo Kim Phúc đang thất hồn lạc phách đưa về nhà. Cũng không quên lịch sự gật đầu chào Hoàng Quân một cái cho phải lễ. Mặc dù anh ta cũng biết Hoàng Quân cũng sẽ không đáp lại mình. Bởi vì Hoàng Quân cũng đang trong tình trạng hồn đi du lịch mà. Ánh mắt vẫn không ngừng dõi theo bóng dáng của Phù Dung. Tuy nhiên, Minh Trọng có thể nhìn ra sự đau khổ trong đó. Hắn là thật lòng với Phù Dung. Có điều, chuyện đó cũng không liên quan gì đến Minh Trọng. Nhưng ngay khi Minh Trọng vừa lên xe định đề máy thì lại nghe Hoàng Quân lẩm bẩm.

- Kiếp này anh không thể lại để mất em nữa.

Nói xong Hoàng Quân cũng vội leo lên xe đuổi theo Phù Dung.

Minh Trọng nhìn vào Hoàng Quân nhíu nhíu mày, cũng không biết là đang nghĩ điều gì. Sau đó thì đề máy lên ga chở Kim Phúc về nhà cậu ta.