Phù Dung Sẽ Mãi Không Tàn

Chương 21: Tỏ tình

Lúc Phù Dung cùng với mợ Ba dọn dẹp thì không có gì. Nhưng đến khi dọn xong, cô rảnh rỗi ra vườn hay ngồi đâu đó chơi thì hắn sẽ lập tức xuất hiện. Đồng thời buông những lời nói kèm cử chỉ quan tâm thật ân cần, tha thiết. Cứ như cô là người thân của hắn không bằng, làm Phù Dung muốn cho hắn ăn guốc ghê.

Cho nên, ăn xong cơm chiều xong, là cô nhanh chóng cùng em Thanh Nhàn vọt lẹ về nhà rồi. Nhìn thấy hắn thêm phút nào nữa chắc cô phải nôn hết thức ăn ra.

Tuy nhiên, khi hai chị em vừa về tới nhà không bao lâu thì anh Tư và hắn cũng lại tới.

Cái quái gì vậy? Về nhà rồi mà cũng không thoát được nữa là sao?

Nhưng khách tới nhà lại lẽ nào không tiếp, lại còn có anh Tư nữa. Anh Tư nói là lúc ở nhà có đông người quá, không có thời gian tâm sự nhiều với em gái nên giờ chạy qua đây chơi. Nhưng mà, anh Tư chỉ ngồi trò chuyện một lúc, rồi lại viện cớ dắt em Nhàn và cha mẹ đi đâu đó mất biệt. Để mình Phù Dung ngồi nói chuyện với cái tên đáng ghét Hoàng Quân này.

Bây giờ, chỉ còn Phù Dung và Hoàng Quân ngồi đối diện nhau ở bàn đá ngoài gốc cây khế, bên hiên nhà thôi. Thật là làm khó cho cô, biết nói chuyện gì đây nhỉ?

Bất chợt, Hoàng Quân lại lên tiếng.

- Sáng mai anh và Trí phải trở lên thành phố rồi!

Phù Dung chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

- Ừ!

. Nhưng trong lòng thì… “Đi đi đi… đi càng nhanh càng tốt! Tốt nhất đừng bao giờ trở lại nữa.”

Nhưng ai kia lại nói.

- Anh thật sự không muốn xa rời nơi đây tí nào. Tuy chỉ mới xuống đây lần đầu nhưng trái tim anh đã thuộc về nơi này mất rồi. Dù có đi đến đâu anh cũng sẽ nhớ về nơi đây, nhớ về… người con gái đã làm anh rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên…

Phù Dung: “ọc ọc ọc”

Thức ăn của buổi chiều dường như đã lên đến cổ họng.

Phù Dung trợn trắng mắt. Cái giọng điệu này mà đi cua gái đảm bảo không cô nào mà không tự nguyện ngã vào lòng hắn. Cũng may cô trải qua một kiếp, cũng đã biết bản chất của mấy kẻ mã ngoài đẹp trai, chỉ dẻo cái miệng, chứ trong lòng tham vọng tàn nhẫn đến mức nào. Hắn cũng không khác gì anh của mình, chỉ là một kẻ tán tận lương tâm, bán vợ, bỏ con để chạy theo kim tiền, quyền thế mà thôi. Cũng may là cô chứ nếu là nguyên chủ thì chắc là đã bị nhan sắc và miệng lưỡi của hắn dụ mất tiêu rồi. Thật là may…

Nhưng, hành động tiếp theo của Hoàng Quân, lại làm Phù Dung sợ ngây người.

Hắn đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, quỳ xuống một chân. Đưa hai tay nắm lấy bàn tay cô, tha thiết nhìn cô nói.

- Phù Dung! Anh yêu em mất rồi! Em cho phép anh được bước vào cuộc đời em. Là người nắm lấy bàn tay em, dìu em đi hết đoạn đường đời nhé!

Rồi nhẹ nhàng hôn lên bàn tay nhỏ nhắn của cô.

Ầm…

Hình như là sao hỏa đã đυ.ng vào trái đất thì phải?

Móa ơi! Chuyện gì vậy nè?

Phù Dung bị đứng hình, trừng mắt nhìn hắn không biết phải phản ứng làm sao luôn.

Hoàng Quân thấy Phù Dung không phản ứng thì trong lòng tươi cười đắc thắng.

Hắn biết, không một cô gái nào lại không rung động trước sắc đẹp, những lời nói ngọt ngào và hành động thể hiện tình cảm của hắn cả. Đặc biệt là cô. Hắn đã nghe nhiều điều về cô từ miệng Hoàng Trí. Cô là một cô gái xấu xí, từ nhỏ luôn bị mọi người xa lánh, ức hϊếp, cười nhạo, không dám tiếp xúc người khác. Suốt ngày chỉ có thể nép mình trong góc tối, không bạn bè thân thiết. Cho nên, hắn tin cô sẽ rất dễ ngã lòng trước hắn.

Nhưng mà, Hoàng Quân lại không biết, cô chính là Phù Dung. Nếu hắn biết, chắc cũng sẽ không có tự tin như vậy.

Phù Dung đứng hình trước hành động của Hoàng Quân. Không phải do cô siêu lòng mà là do cô sợ hãi. Cô không biết được hắn làm như vậy là có dụng ý gì? Cô biết bản thân mình, hiện tại cô không giống như kiếp trước là một mỹ nhân nhiều người theo đuổi. Lại không phải tiểu thư con nhà quyền quý, có tiền có của. Trong khi đó, hắn lại là một người rất đẹp trai, lại cao ngạo. Cô nhớ kiếp trước, tuy hắn chỉ là một học sinh nhưng đã không ít cô gái chạy theo nườm nượp, có điều, hắn cũng không để ai vào mắt. Như vậy, hôm nay hắn hành động như thế này, rốt cuộc là có mục đích gì đây? Trêu chọc cô chăng?

Phù Dung lập tức rút mạnh bàn tay của mình ra. Không vui nói.

- Tôi vẫn còn nhỏ lắm. Hiện tại chỉ muốn tập trung vào việc học. Không muốn nghĩ đến chuyện yêu đương gì cả. Anh đừng có mà trêu ghẹo tôi.

Nhưng Hoàng Quân lại đứng lên nhìn xuống cô, nghiêm túc nói.

- Anh không hề trêu ghẹo em. Những gì anh nói đều là thật lòng. Nếu em không tin anh có thể thề cho em xem.

Phù Dung liền nói.

- Dù anh có thề độc thế nào thì cũng vậy thôi. Trên đời này nếu lời thề mà hiệu nghiệm thì chẳng có ai phải khổ rồi. Mà tôi cũng đã nói tôi không muốn nghĩ đến chuyện yêu đương…

- Hiện tại chưa nhưng đâu chắc sau này em sẽ không nghĩ!