Sau khi trích đoạn đã kết thúc, hai anh em Phù Dung mới nắm tay nhau đi đến bên ông bà, cùng nhau cúi đầu chúc thọ. Mà lúc này, tất cả mọi người mới nhớ để mà vỗ tay đấy. Hai anh em hát mùi quá mà. Mấy bà phụ nữ cũng có nhiều người rơi nước mắt nữa kìa.
Hai ông bà ôm hai đứa cháu vào lòng vỗ vỗ vai hai cháu. Bà nghẹn ngào nói trong nước mắt.
- Đây là món quà quý nhất, ý nghĩa nhất mà ông với bà nhận được đó.
Ông thì chỉ nói.
- Tốt tốt! Không hổ là cháu của ông!
Sau khi đã chúc ông bà xong, hai anh em mới trở vào trong thay trang phục ra và ra ngoài bàn tiệc.
Lúc này, thì Phù Dung mới nhìn thấy Kim Phúc và Minh Nguyễn. Cô khá là ngạc nhiên, nhưng khi nghe mấy anh giới thiệu xong thì đã trở về thái độ nhàn nhạt như bình thường đối với hai người họ. Còn đối với mấy anh thì lại rất là vui vẻ nha.
Đột nhiên, một ly nước ngọt đưa trước mặt cô kèm theo đó là một giọng nói trầm ấm.
- Bảo Xuyên quận chúa! Nàng có thể vui lòng uống cùng tại hạ một chung rượu tương ngộ được hay không?
Phù Dung ngẩn ngơ nhìn người trước mặt đang cầm ly nước ngọt đưa cho cô mà cười toe toét. Phù Dung chưa kịp phản ứng thì anh Hai đã nói.
- Ê Tư! Mày nghĩ sao mà đưa cho con nhỏ ly nước ngọt mà dám nói chung rượu mậy. Mày phải nói như vầy nè…
Anh Hai liền lấy ly nước ngọt của anh Tư đang cầm mà đến bên cạnh Phù Dung, một tay cầm, một tay nâng nói.
- Bảo Xuyên quận chúa! Tại hạ dùng nước ngọt thay rượu mời nàng ly tương ngộ. Xin nàng hãy vui lòng dùng để ấm dạ kẻ đường xa vừa mới trở về!
Cả bàn đều vỗ tay. Bốp…bốp…bốp…
Anh Ba liền đưa ngón tay cái lên nói.
- Hôm nay em mới biết anh Hai có tài ăn nói ghê luôn đó!
Anh Hai hất cằm.
- Chứ sao mạy! Tao tuy ít học hơn tụi bây nhưng chữ nghĩa một bụng đây nghen!
Vừa nói cũng vừa vỗ vỗ bụng mình. Mọi người lại cười ầm lên. Anh Tư đến ngồi cạnh Phù Dung nói.
- Sao vậy em gái? Gặp anh Tư không vui hay sao mà mặt mày ngơ ngác vậy?
Phù Dung vội lắc đầu nói.
- Không phải ạ! Tại em thấy anh Tư đẹp trai quá nên mất hồn một chút đó mà.
- Ồ ô ô ô ô…
Cả bàn đều đồng loạt ồ lên một tiếng. Ánh mắt tất cả mấy anh đều dồn về phía anh Tư đều ngưỡng mộ, ganh tỵ, hận. Trong bốn người anh con cậu ba thì anh Tư này đúng là đẹp trai nhất. Da trắng, mắt phượng, mũi cao, môi hồng, cằm chẻ. Thân hình cao ráo cân đối, không có chổ để chê. Đi làm người mẫu cũng được. Tuy ba anh còn lại cũng đều đẹp nhưng so với anh Tư thì vẫn kém một chút. Anh Tư ưỡng ngực tự hào nói.
- Đó thấy chưa! Công chúa duy nhất của gia tộc còn khen tui đẹp nữa kìa! Há há há…
Ba anh còn lại nhìn nhau nháy mắt, không nói một lời lập tức đứng dậy vọt qua chổ anh Tư và bắt đầu thọc cù loét.
- Đẹp trai này! Cho đẹp trai này…
- Úi…úi…nhột… nhột… tha cho em… ha ha…mấy anh tha cho em…
Mọi người lại tràn ngập tiếng cười. Phù Dung không khỏi vui vẻ mà nở nụ cười hạnh phúc. Lúc này, cô cũng không bôi đi lớp trang điểm nên trông cô rất xinh đẹp, khi nở nụ cười lại càng động lòng người. Khiến cho Kim Phúc không khỏi ngơ ngẩn. Khẽ thì thầm một câu chỉ đủ cậu ta nghe.
- Phù Dung nở rồi!
…
Trên bàn đã có chín người rồi, gồm có Phù Dung, em Thanh Nhàn, Thành Luân, anh Hai, Ba, Tư, Năm, Kim Phúc và Minh Nguyễn. Chỉ còn thiếu một người nữa thôi là có thể dọn món lên được rồi. Đây là bàn của tiểu bối trong nhà nên không cần phải chu đáo, nhanh chóng như các bàn của khách mời khác. Họ cũng đâu cần ăn liền, ngồi nói chuyện đùa giỡn cho vui không phải tốt hơn sao?
Lần này là do ông bà ngoại quyết định đặt mâm cho người ta đãi. Nếu như mấy đám tiệc trước, chỉ ở nhà nấu thì bây giờ đảm bảo mấy anh và cả Phù Dung đều có thể chạy xúc quần đấy. Đâu có thảnh thơi mà ngồi trò chuyện vui thế này.
Anh Tư bèn nói với Phù Dung.
- Bé Dung nè! Hồi nãy em hát hay lắm đó. Anh Tư vừa bước vô thì cũng phải đứng lặng mà thưởng thức luôn.
Phù Dung xấu hổ nói.
- Đều là nhờ anh hai Luân và cậu hai tập cho em cả thôi. Chứ hồi đó giờ em đâu có bao giờ hát vọng cổ, mà còn là tuồng cải lương nữa. Khó muốn chết luôn…
Thành Luân cùng phụ họa.
- Đúng là rất khó. Hai anh em luyện cả hơn một tuần mới có thể hát được như vậy đấy. Cũng may nhờ cha Luân đệm đàn rồi chỉ dẫn thêm, nếu không bữa nay lên sân khấu chắc diễn hài quá. Ban đầu nghe nghệ sĩ hát thì tưởng dễ, ai dè đến phiên mình mới biết thế nào là khó.
Anh Tư lại hỏi.
- Vậy là bữa nào anh hai Luân cũng tới nhà bé Dung để tập hả?
Thành Luân đáp.
- Không! Tan học Luân chở bé Dung về nhà Luân luôn. Tiện thể nhờ cha Luân chỉ hát luôn thể. Chứ Luân hát vọng cổ thì được chứ diễn tuồng thì…
Anh Năm nói vào.
- Vậy anh hai Luân không sợ cả trường sẽ nghĩ anh Hai với bé Dung là một cặp hả? Mà nhà anh Hai Luân lại mở nhà nghỉ nữa? Cũng đâu ai biết hai người là anh em cô cậu đâu?
Bị nói trúng tim đen, cả hai người Minh Nguyễn và Kim Phúc liếc nhìn nhau, đều cảm thấy hơi nhột.
Phù Dung bèn nói.
- Ai nghĩ sao kệ họ lo gì. Chẳng lẽ mỗi ngày mình làm điều gì đều phải sợ người ta xì xầm to nhỏ sao?
Đúng là như vậy! Giả sử hôm nay Phù Dung đi chung với Thành Luân thì nói là cô với anh ấy là một cặp. Rồi mai Phù Dung đi với anh Hai, mốt đi với anh Ba, bữa kia đi với anh Tư, bữa kìa đi với anh Năm. Thì không lẽ họ nói cô cặp với mấy anh hết hay sao? Mà thường nói, người nào nói như vậy thì bản thân người đó chính là như vậy đó. Cho nên, cô không cần phải lo người ta nói gì. Ai bảo cô không có chị gái làm chi.
Anh Hai Luân bèn xoa đầu Phù Dung.
- Đây mới chính là em gái cưng của anh chứ!
Anh Ba nói.
- Anh hai Luân không đúng rồi đó! Bé Dung cũng là em gái cưng của tụi em nha! Mình anh dành hết sao được.
Thành Luân cười nói.
- Rồi…rồi… đúng là không thể nào qua mặt thầy giáo được! Định chiếm hữu làm của riêng mà không được rồi!
Ha ha ha…
Bổng anh Hai hỏi anh Tư.
- Ủa! Tư? Bạn mày đi đâu rồi! Sao lâu quá không trở lại vậy? Kêu lên ngồi luôn để nhập tiệc coi. Chị em bé Dung với chú Phúc và bé Nguyễn chắc cũng đói rồi?
Anh Tư đứng lên nói.
- Để em đi tìm nó, chắc là đi lạc thôi. Mà anh Hai đói thì nói thẳng là anh đói đi. Bày đặt…
Anh Hai trừng mắt.
- Nhanh lên cái thằng mắc dịch. Chọt anh mày hoài mậy…
Anh Tư cười khúc khích nhưng vừa mới bước vài bước thì bạn anh Tư đã vô rồi. Anh ta đi lại và nói.
- Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu vừa rồi tại em…
Xoảng…
Phù Dung đột nhiên run tay làm rơi ly nước xuống đất, cả khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc. Thành Luân ngồi bên cạnh hoảng sợ hô lên.
- Bé Dung! Em có sao không?