Cận Thủy Lâu Đài Tiên Đắc Nhật Abo

Chương 66: Bắt Cóc

Sau khi hai người an ủi nhau giải quyết xong nhu cầu, Cố Thành An lau sạch sẽ cho Tần Úc rồi cùng ôm nhau ngủ.

Có lẽ đã lâu rồi Tần Úc không có quan hệ thân mật như vậy, cho dù mệt mỏi Tần Úc cũng khó có thể ngủ say.

Y vốn là đang rất khó ngủ, chỉ sau khi ở bên Cố Thành An, y mới tiến bộ hơn một chút.

Vì vậy, thời gian này, y trằn trọc rất lâu cũng không thể ngủ được.

Y quay đi quay lại, cũng đánh thức Cố Thành An.

Cố Thành An nửa mơ nửa tỉnh, vô thức ôm lấy Tần Úc, vỗ nhẹ vào lưng y.

Giọng hắn có chút khàn khàn, "Hả? Sao vậy? Em ngủ không được à?"

Tần Úc vươn tay ôm eo hắn vỗ về, "Em không sao, anh ngủ đi..."

Y nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Cố Thành An, không thể không nhớ lại từng chút một khi hai người hòa hợp với nhau.

Từ kình nhau lúc ban đầu, đến sau này yêu nhau, cùng nhau chia sẻ buồn vui.

Đối với Tần Úc, đây giống như những tình tiết trong phim không bao giờ có thể xảy ra, thế mà lại diễn ra từng chuyện một trong cuộc đời y.

Nếu bây giờ bản thân y có thể du hành xuyên thời gian và không gian, nói với y một năm trước rằng y sẽ yêu một Alpha, sẽ vì hắn mà sinh ra bảo bảo, sẽ làm hết sức mình để cứu hắn, y e rằng y sẽ không bao giờ. hãy tin điều đó.

Không những không tin mà còn tự nhủ với “bản thân một năm sau” rằng: Mình khẳng định phải điên mất.

Nhưng bây giờ những điều này lại xảy ra trên người y.

Tần Úc ghé sát người Cố Thành An, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.

Y mỉm cười, vòng tay qua eo Cố Thành An và nhắm mắt lại.

Sáng sớm hôm sau, sau khi cả hai tắm rửa và ăn sáng xong, Cố Thành An nhận được cuộc gọi từ Cố Kiêu.

Vốn dĩ hôm nay là ngày khám thai định kỳ của Tần Úc, Cố Thành An muốn đi cùng y, nhưng tình hình hiện tại không cho phép lắm.

Mà Tần Úc cũng đã quen với việc một mình đi khám định kỳ nên tự nhiên không yêu cầu Cố Thành An đi cùng.

Thay vào đó, y liên tục dặn dò Cố Thành An chú ý an toàn trên đường, trước khi Cố Thành An ra ngoài, Tần Úc còn ôm cổ hắn ôm một cái.

"Về nhà sớm một chút..."

Cố Thành An xoa mặt y cười đáp: "Được rồi, xong việc tôi sẽ quay lại."

Nói xong lại cúi người vẫy tay với bụng Tần Úc, "Ba đi rồi, tạm biệt ~"

Khi hai người tách ra, Tần Úc tự nhiên cảm thấy bất an không thể giải thích được, nhưng y chỉ cảm thấy đó là ảnh hưởng tâm lý khi mang thai.

Có thể là y đột ngột rời khỏi Alpha của mình nên khiến tin tức tố trong cơ thể y gây ra điều này.

Nhưng có lẽ, nhiều giác quan thứ sáu, có thể thành hiện thực.

Ngày đó sau khi Cố Thành An rời đi, Tần Úc cũng thu dọn những thứ cần mang theo, lên đường đến bệnh viện.

Vì tránh giờ cao điểm buổi sáng nên trên đường không có nhiều xe.

Tài xế cũng rất nhiệt tình, rốt cuộc cũng không có mấy cái Omegas chịu sinh, bất quá là ai, cũng phải chúc mừng nhà nay có thêm một thành viên mới sắp sinh ra.

Khi y đến gần bệnh viện, vừa lúc tình cờ vượt đèn đỏ.

Tần Úc muốn tự mình đi bộ trên đoạn đường này, nhưng người lái xe không chịu, nhất quyết đưa y tới nơi.

Tần Úc nhận lấy lòng tốt của tài xế, mỉm cười cảm ơn.

Y đang nhìn cánh đồng ngô bên ngoài cửa kính ô tô, than thở hôm nay quả là một ngày tốt lành, đột nhiên cánh cửa xe bên cạnh mở ra.

Người đàn ông thản nhiên ngồi bên cạnh Tần Úc, từ phía sau lấy ra một con dao, kề thẳng vào cổ tài xế.

"Rẽ trái và đi đến Hòe Thụ Hạng."

Người lái xe sợ hãi đến mức anh ta ngoan ngoãn lái xe về phía ngõ Hòe Thụ Hạng.

Người này không phải ai khác, mà chính là cha của y-Tần Như Hải.

Tần Úc theo bản năng che bụng, hai tay không tự chủ được run lên.

Mặc dù người lái xe cũng rất sợ hãi, nhưng anh ta vẫn nhớ trên xe có một Omega đang mang thai.

"Anh à, anh muốn cướp sao? Vậy thì cầm tiền rồi bỏ đi. Trong xe của tôi có một Omega đang mang thai. Anh tha cho họ đi, được không? Tôi hứa sẽ không gọi cảnh sát! Thật đấy!"

Tần Như Hải hoàn toàn không trả lời, nhưng Tần Úc biết mình hôm nay có thể không tốt.

Tần Úc nắm chặt dây an toàn trong tay, mặc dù rất sợ nhưng giọng nói vẫn cố gắng bình tĩnh nhất có thể.

"Đừng làm tổn thương người vô tội, được không?"

"Không liên quan gì đến người khác, đúng không?"

"Cha muốn gì, chúng ta sẽ bàn về nó. Tôi sẽ tận khả năng thỏa mãn yêu cầu của cha, được không?"

Tần Như Hải hoàn toàn không để ý tới y, chỉ đợi tài xế lái xe đến ngõ Hòe Thụ Hạng.

Hẻm Hòe Thụ Hạng là khu phố cổ ở đây nổi tiếng với việc “Không ai quản”, nên các loại cặn bã xã hội đều sống trong đó.

Ở đây, ma túy hoặc mua bán da^ʍ đều được phép.

Bởi vì quản trị kém và có đại nhân vật làm ô dù, cho nên nó vẫn luôn luôn nằm ngoài vòng pháp luật.

Nhiều kẻ đào tẩu sẽ trốn ở đây, và Tần Như Hải đã trốn ở đây suốt thời gian qua.

Tài xế lái xe hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng ra khỏi thành phố và đến ngõ Hòe Thụ Hạng.

Sau khi tài xế tấp xe vào chỗ đỗ, muốn nói chuyện tốt với Tần Như Hải nên để anh ta đi.

Nhưng anh không ngờ rằng Tần Như Hải trực tiếp cứa cổ anh.

Máu phun lên cửa kính ô tô, ghế lái xe tung tóe máu.

Cho dù Tần Úc có nghĩ đến ngàn vạn lần bộ mặt của Tần Như Hải, cũng không thể tin được gã lại độc ác tàn nhẫn như vậy.

Tần Úc nhìn sinh mệnh vừa mới nãy đây còn sống vui vẻ nay chết đi dễ dàng như vậy trước mặt, không khỏi đẩy cửa xe nôn ra.

Tần Như Hải gϊếŧ người, nhưng gã lại rất bình tĩnh, thậm chí còn châm một điếu thuốc rồi đứng cạnh xe taxi.

Gã bình tĩnh nhìn Tần Úc nôn xong, đưa khăn tay qua.

"Lau miệng..."

Tần Úc mạnh mẽ vẫy vẫy tay, "Ngươi cút đi!"

Tuy rằng không thân cận cha, nhưng y cũng chưa bao giờ đối với bất kính như vậy.

Y không thể tin được là người nào đang ở trước mặt mình?

Là bởi vì tính cách của gã đã thay đổi mạnh mẽ, hay là y chưa bao giờ nhận ra gã?

Tần Như Hải bị nói cút, nhưng cũng không khó chịu, "Ngươi tính cách thật không biết giống ai, cùng Úc Ninh một chút cũng không có giống."

Tần Úc nghe vậy rất khó hiểu, lúc Úc Ninh quay lại cũng là lúc Tần Như Hải đi công tác không liên lạc được với Úc Ninh, làm sao gả lại có vẻ như biết Úc Ninh vẫn còn sống?

Đầu óc y quay cuồng nhanh chóng, nghĩ đến sự chênh lệch múi giờ giữa sự xuất hiện và biến mất của hai người, cũng như sự che giấu của cha, còn có ý tứ của Cố Thành An.

Trong đầu y hiện lên một giả định táo bạo, càng nghĩ càng sợ, trong lòng tràn đầy sợ hãi.

"Làm sao cha biết rằng ba ba còn sống?"

Một thoáng ngạc nhiên hiện lên trong mắt Tần Như Hải, rồi gã ta phá lên cười như thể đã đoán ra được điều đó.

"Con trai của Cố Kiêu thực sự mê đắm ngươi, nó không nói với ngươi những điều này đúng không?"

Sau đó, giọng điệu của gã ta trở nên rất gay gắt, "Đương nhiên ta biết rằng em ấy vẫn còn sống, bởi vì chính người chồng tốt của ngươi đã cướp em ấy khỏi mắt ta! Để ta trơ mắt nhìn đồ vật của ta bị lấy đi!"

Không khí nồng nặc mùi máu tanh và mùi hôi thối của bãi rác gần đó khiến Tần Úc lại cảm thấy buồn nôn.

Tần Úc căng thẳng đến mức không thể đứng vững. Y dùng lực đỡ lấy cửa xe, làm cho chính mình thoạt nhìn không chật vật như vậy, y không nghĩ Tần Như Hải biểu hiện bộ mặt như vậy.

"Cho nên nhiều năm qua, cha vẫn luôn biết tung tích của ba ba, còn không có nói cho anh em chúng tôi biết?"

Tần Như Hải nhìn Tần Úc như đang xem một trò đùa xấu xa.

Y nheo mắt và cười: "Hơn thế nữa, em ấy đã sống trong tầng hầm của chúng ta, ngay dưới tầng mà ngươi đi qua lại mỗi ngày."