Cận Thủy Lâu Đài Tiên Đắc Nhật Abo

Chương 50: Cha con

Trước khi Úc Ninh có thể nhìn đủ xe cộ trên phố, thì chiếc xe đã đến nhà của Cố Thành An và Tần Úc.

Cố Thành An đậu xe và đưa Cố Kiêu cùng Úc Ninh lên lầu.

Đúng như Cố Thành An dự đoán, lúc này Tần Úc không có ở nhà.

Ba người ngồi trên ghế sô pha, Cố Thành An bưng trà lên.

Úc Ninh nhìn tách trà một cách cẩn thận, và mỉm cười một cách thản nhiên.

Cố Kiêu tò mò hỏi: "Chén trà này bị sao vậy?"

Úc Ninh nhẹ nhàng chạm vào hoa văn trên đó, cười nói: "Hoa văn này là thần thú hộ mệnh của Úc Nhi, Kẹo Đường khẳng định là bảo vệ tốt Úc Nhi."

Cố Thành An nhớ lại những gì Kẹo Đường đã làm ở nhà, nhất thời nghẹn lời.

Bất quá nghĩ đến cuộc hôn nhân giữa hai người, nó thật sự có phần công lao nên đáp lại một cách chắc chắn: "Đúng vậy, nó đã làm rất tốt."

Trên thực tế, cha con nhà họ Cố nghĩ rằng trạng thái tinh thần của Úc Ninh sẽ không tốt, nhưng thấy anh ấy không khác gì người bình thường, họ liền thả lỏng.

Khi Cố Thành An nhìn thấy Úc Ninh đang uống trà đen, hắn thậm chí còn hơi sững sờ một lúc, dáng vẻ nhấp một ngụm nhỏ thực sự rất giống với Tần Úc.

Tần Úc có thể lớn lên tốt như vậy, e rằng đã kế thừa gien của Úc Ninh nhiều hơn.

Sau khi Úc Ninh trở nên quen thuộc hơn với môi trường, Cố Thành An đã sắp xếp cho một người máy gia đình để cắt tóc cho anh ấy.

Người máy đã chọn kiểu tóc phù hợp nhất cho Úc Ninh dựa trên ngoại hình và khí chất của anh ấy.

Sau khi cắt tóc xong, Úc Ninh trông có sức sống hơn rất nhiều, anh ấy vỗ nhẹ lên đầu con robot với vẻ vui mừng.

Người máy điện tử mặt đỏ lên, ngượng ngùng đáp: "Ngài thật đẹp!"

Úc Ninh thích thú cười cười, ngồi xổm xuống bắt tay nó, "Cám ơn..."

Người máy cười vui vẻ, đi lòng vòng rời khỏi phòng khách, nhưng tiếng cười đầy mùi máy móc nw6n nghe rất kỳ quái.

Bận rộn một hồi cũng đến lúc Tần Úc về nhà.

Mặc dù có rất nhiều oán hận với Tần Như Hải, nhưng anh không muốn mang mối hận này áp lên con mình.

Vì vậy, Úc Ninh bàn với Cố Kiêu: "Kiêu Kiêu, đừng nói với Tần Úc và Tần Tục rằng anh đã bị bắt giam bởi Tần Như Hải, chỉ nói rằng anh đã bị bắt cóc ở nước ngoài. Phải mất nhiều năm như vậy mới cứu được anh."

Cố Kiêu tính tình nóng nảy, không chút do dự trả lời: "Không nên để bọn họ biết bộ mặt thật của Tần Như Hải sao? Anh có thể giữ bí mật với bọn trẻ cả đời sao? Anh vẫn muốn duy trì hình tượng là một người cha tốt cho hắn sao?"

Úc Ninh bình tĩnh vỗ vai Cố Kiêu, lắc đầu nói: "Không phải, anh không muốn bảo vệ Tần Như Hải, anh không muốn phá hủy "Tần Như Hải" trong lòng bọn trẻ. Dù sao, hắn cũng là cha của bọn trẻ, ân oán của người lớn, không nên để con trẻ liên lụy vào. "

Cố Thành An rất hiểu suy nghĩ của Úc Ninh, trên thực tế, hắn cũng đã cân nhắc điều này, nhưng hắn lo lắng Úc Ninh không đồng ý.

Bây giờ Úc Ninh đã chủ động nói, ngược lại làm cho hắn một bầu tâm sự.

Hắn không dám nói Tần Như Hải từng muốn gϊếŧ hai đứa trẻ, nếu Cố Kiêu biết được, sợ rằng ông ta sẽ lại tức giận, còn Úc Ninh chỉ càng tăng thêm nỗi buồn.

Nhưng điều hắn lo lắng nhất chính là không bao giờ được để Tần Úc biết chuyện này.

Mặc dù Tần Úc không thân với Tần Như Hải, nhưng trong lòng y, đó là phụ thân duy nhất và là người ruột thịt của y.

Nếu để y biết rằng cha của y đã từng muốn gϊếŧ y, tâm trạng của y sẽ như thế nào?

Ân oán của người lới, tự cha hắn có thể giải quyết được.

Nhưng Tần Úc, hắn nhất định phải bảo vệ.

Sau khi nghe anh giải thích, Cố Kiêu cũng hiểu được phần nào, dù sao thì người cha như vậy cũng khó mà chấp nhận được.

"Nhưng em nghĩ lời nói dối này rất khó để không nghi ngờ. Con trai và con gái của anh không phải là kẻ ngốc. Hai đứa trẻ này khá có năng lực ..."

Úc Ninh thở dài, "Nếu như có thể giấu diếm một chút, chính là một chút, nếu có thể, anh muốn giấu 2 đứa nó cả đời."

Cố Thành An bên cạnh lên tiếng: "Chú Ninh đừng lo lắng, cháu giúp chú."

Úc Ninh biết hắn lo lắng cho Tần Úc nên đối với hắn vô cùng hài lòng, híp mắt cười gật đầu.

Cố Kiêu thấy thời gian không còn sớm, liền nói với Cố Thành An: "Con trai, gọi đồ ăn mang đến đi, sau khi tan sở về Tần Úc chắc đói bụng."

Cố Thành An đứng dậy đi vào bếp, "Không, em ấy không thích ăn đồ mua bên ngoài, cứ để con nấu đi. Bốn người, tám món là được rồi?"

Cố Kiêu biết rằng con trai mình rất có khả năng tự chăm sóc bản thân, nhưng ông thực sự không ngờ rằng hắn đã làm tất cả việc nhà.

Ông sửng sốt, gật đầu nói: "Được rồi, theo con là được..."

Úc Ninh cũng rất hài lòng về hắn, thường xuyên mỉm cười và gật đầu.

"Chú có thể giúp gì cho con?"

Cố Thành An xua tay, "Không cần, chú chỉ cần trò chuyện vui vẻ với cha của con là được, con nấu xong ngay đây thôi."

Cố Thành An lấy album ảnh ở nhà ra, để hai người lớn tuổi ngồi trong phòng khách xem.

Úc Ninh xem kỹ từng bức ảnh, anh ấy đã bỏ lỡ quá trình trưởng thành của đứa con mình trong hơn hai thập kỷ.

Hầu hết các album đều là ảnh riêng của hai người, một số là ảnh của Tần Úc và Cố Thành An, bao gồm cả ảnh cưới.

Hai người đều rất đẹp trai, trông rất hòa hợp.

Ngón tay Úc Ninh vẽ chi tiết trên khuôn mặt Tần Úc, "Có thể nhìn ra bộ dáng còn nhỏ của nó, khóe mắt có một nốt ruồi, nó rất hya cười, nhưng lớn lên thì ít cười lại. "

Khi lật đến cuối album, có một trang trống chỉ có một bức ảnh.

Đó là bức chân dung gia đình của Tần Úc.

Đó là bức chân dung gia đình duy nhất.

Trong bức ảnh có bốn người, Tần Úc khoảng bốn tuổi, đang đứng ở giữa, Tần Tục đang được Úc Ninh bế trong tay và Tần Như Hải đứng bên cạnh.

Tần Úc cười rất vui vẻ, Tần Tục trong lòng Úc Ninh cũng cười theo.

Tần Như Hải hiếm thấy không có vẻ mặt nghiêm túc, không có nhìn máy quay phim, mà là nhìn Úc Ninh.

Trên mặt Úc Ninh không có cười, vẻ mặt có chút hoang mang.

Sau đó, bốn người nhà họ Tần không hề chụp ảnh chung.

Úc Ninh nhìn bức ảnh một lúc lâu mới thở dài một hơi.

Cố Kiêu không biết nên an ủi như thế nào, liền đem tờ kia lại, "Đừng nhìn, một lát nhìn người thật không phải tốt hơn sao? Tần Úc nhìn rất đẹp, có một khí chất tốt, trông rất giống anh, và học vấn cùng kiến thức đều rất tốt. "

Úc Ninh cười híp mắt, khen: "Thật sự là tốt lắm, tínhtình không giống anh, là tốt nhất."

Hai người đang trò chuyện thì có tiếng mở cửa bước vào.

Cố Thành An đang dọn đồ ăn lên bàn ăn, nghe thấy tiếng mở cửa liền bước ra đón.

Tần Úc hôm nay tính toán số liệu một ngày trong phòng thí nghiệm, rất mệt.

Nhưng khi y nhìn thấy Cố Thành An, mọi công việc khó khăn dường như bị quét sạch.

Y nhào vào vòng tay của Cố Thành An đang đứng ở cửa ra vào, ngẩng đầu lên cười: "Tại sao về không nói trước một tiếng với tôi?"

Cố Thành An hôn lên trán y, "Muốn mang đến cho em một bất ngờ lớn, em phải chuẩn bị tâm lý."

Tần Úc hơi sững sờ một hồi, nghĩ đến hôm nay là ngày gì, nghi ngờ nói: "Không phải, không phải sinh nhật của tôi, cũng không phải kỷ niệm ... Làm sao có chuyện bất ngờ?"

Cố Thành An nắm tay y, dẫn y vào phòng khách.

Tần Úc nhìn thấy Cố Kiêu đứng trong phòng khách, có một người đàn ông đứng bên cạnh Cố Kiêu, chính là không biết làm sao nhìn anh ta….

Dù trên mặt có vài nếp nhăn nhưng gương mặt đó là người y ngày đêm nhớ nhung.

Tần Úc nhất thời không thể tin được, cả người run lên, chỉ vào Úc Ninh rồi nhìn Cố Thành An.

"Không thể, nhưng rõ ràng là ... lúc đó ... thật sao? Đây thật sự là ba sao?"

Úc Ninh nghẹn ngào: "Úc nhi..."

Tần Úc nghe thấy giọng nói của Úc Ninh, sau đó hoàn toàn tin tưởng rằng anh ấy thực sự đã trở lại.

Đó không phải là ảo ảnh do suy nghĩ ngày đêm gây ra, mà là thực sự đã trở lại.

Tần Úc kêu lên một tiếng, nước mắt âm thầm chảy ra, không chút lưu tình.

Tần Úc bước đến bên cạnh Úc Ninh, muốn đưa tay chạm vào anh, nhưng lại sợ là giả.

Nâng và hạ tay xuống, lặp lại vài lần.

Tần Úc rất đáng thương hỏi Cố Kiêu, "Con đang nằm mơ sao? Đây là nằm mơ sao? Ba ba?"

Úc Ninh nắm lấy tay y vuốt ve khuôn mặt, "Không, đây không phải là mơ, Úc nhi, ba đã trở lại."

Tần Úc ôm Úc Ninh, òa khóc nức nở như một đứa trẻ.

Y cứ lặp đi lặp lại từ "ba" và lẩm bẩm "ba" liên tục, như thể cố gắng bù đắp những phần còn thiếu trong bao nhiêu năm.

Úc Ninh cũng có chút kích động, hai cha con khóc hồi lâu.

Cố Kiêu đứng sang một bên, trong lòng nhất thời dâng lên cảm xúc, nhẹ nhàng vỗ về hai người, "Tốt rồi, tốt rồi, hai người đừng khóc."

Cố Thành An xoa xoa vai Tần Úc, "Thầy Tần, ăn cơm tối xong rồi nói chuyện, được không?"