Tần Úc bình thường ít khi xen vào chuyện của người khác, chỉ là Hứa Trạch Kỳ cũng coi như là anh em của Cố Thành An, lần này không ngại cực khổ tới giúp đỡ.
Bình thường trong quân đội cũng tính là nhân vật có địa vị, bây giờ đến nhà người khác làm đầu bếp, nếu như không phải nhờ có giao tình tốt, người nào có thể sai khiến như vậy.
Bởi vậy, Tần Úc cảm thấy về tình về lý nên quan tâm cậu ta một chút.
Huống chi, Hứa Trạch Kỳ so với Cố Thành An còn nhỏ hơn hai tuổi, so với sinh viên của mình còn nhỏ hơn, nhìn cậu ta vẫn là một đứa nhóc.
Tuy là dáng dấp ngược lại nhìn không giống đứa nhóc.
Chủ yếu hơn là tình trạng của Hứa Trạch Kỳ làm y nhớ tới sinh viên của mình Đồng Nghiêu. Lúc đó, chứng bệnh sợ Alpha/Beta/Omega cũng chưa đến nỗi nghiêm trọng, nhưng không ai xem đó là một loại bệnh tâm lý.
Đồng Nghiêu không có người hướng dẫn chính xác nên bệnh tình càng thêm nghiêm trọng, cũng không đạt được hiệu quả trị liệu, cuối cùng là thực sự không thể nào dung nhập với sinh hoạt hằng ngày, chỉ có thể nghỉ học.
Đồng Nghiêu là một trong những sinh viên ưu tú nhất, bất kể là về lý thuyết hay về thí nghiệm, những sinh viên khác đều là không theo kịp trình độ.
Liền ngay cả Nguyễn Bạch hiện nay rất có thành tích tốt cũng muốn tôn kính xưng hô một câu “Sư huynh Đồng Nghiêu.”
Đáng tiếc là cậu sinh viên này không cách nào tiếp tục đi học, chỉ có thể ở nhà.
Bây giờ Tần Úc thường xuyên ghé nhà thăm cậu ta, thỉnh thoảng cũng giao cho cậu ta một ít nhất hạng mục, bình thường y đưa cho Đồng Nghiêu một lớp dạy học online, để cậu ta chuyên về lý thuyết, còn thí nghiệm thì giao cho Nguyễn Bạch phụ trách.
Đối mặt với Omega Tần Úc và Nguyễn Bạch, ngược lại Đồng Nghiêu hoàn toàn không có vấn đề gì, thậm chí rất thoải mái trò truyện.
Nhưng trong xã hội này, không chỉ có Omega, điều mà khiến cho Đồng Nghiêu không cách nào sinh hoạt giống người bình thường.
Rất nhiều người mắc chứng bệnh sợ Alpha/Beta/Omega ở mức độ nhẹ, chỉ cần có người hướng dẫn giúp đỡ, tăng cường nói chuyện tiếp xúc, từ từ sẽ thoát khỏi nỗi sợ hãi một giới tính nào đó, điều này hoàn toàn có thể chữa được.
Bởi vậy, Tần Úc nghĩ đến, đã bản thân mình chính là Omega, như vậy sau này ở chung, hoàn toàn có thể cùng Hứa Trạch Kỳ nói dăm ba câu, hỗ trợ để cậu ta đối với Omega dần dần buông lỏng cảnh giác, từ đó hoàn toàn chữa khỏi bệnh.
Cho nên, lúc thời điểm Tần Úc nghe Hứa Trạch Kỳ cũng có chứng bệnh như vậy, vô ý thức liền muốn giúp đỡ cậu ta một chút, cũng coi như là bù lại tiếc nuối năm đó không thể cứu chữa cho Đồng Nghiêu.
Sau bữa cơm chiều, hai người ngồi trong phòng khách ăn trái cây.
Cố Thành An tiến tới gần Tần Úc há miệng nói “Đút tôi ăn…”
Tần Úc ghét bỏ liếc mắt nhìn hắn, “Cậu bị thương không phải ở chân sao? Làm sao? Mà giờ tay cũng bị thương luôn mất rồi?”
Cố Thành An da mặt dày không biết xấu hổ tiếp tục “A” một tiếng, “Đút tôi”.
Tần Úc bội phục tinh thần mặt dày như thuốc cao dính chó của hắn, đành chịu thua, cầm cái nĩa đâm một miếng táo đút tới miệng của hắn.
Ai có thể nghĩ được, Cố Thành An trực tiếp cầm tay của y, đút vào bên trong miệng của mình.
Hắn một bên nhai nuốt, bên bên cầm tay của Tần Úc không buông ra, còn ăn say sưa ngon lành, cười cười gật đầu, “Ừm...thật ngọt…”
Nhưng câu “Thật ngọt” này lại nhìn thẳng vào Tần Úc mà nói, cũng không biết là miếng táo ngọt hay là đang nói người trước mắt đây.
Tần Úc bị hắn trêu chọc cho đỏ mặt, dùng sức đánh một cái, đem cái nĩa nhét vào trong mâm, “Tự mình ăn đi!”
Nói xong, liền lui về sau, cách xa Cố Thành An, ngồi ở ghế sopha bên cạnh.
Cố Thành An yêu nhất cái bộ dáng này, ai có thể nghĩ tới rõ ràng trên giường thì phóng đãng cực điểm, dưới giường lại chỉ một cái nắm tay liền có thể đỏ mặt.
Cố Thành An thấy y tránh đi, một chút khó chịu cũng không có, dù sao hắn biết rất rõ, núi không đến ta, ta liền đi đến núi.
Ngươi càng lẩn tránh ta, ta càng ác liệt truy đuổi ngươi.
Hắn cọ đến bên người Tần Úc, cùng y thân thể hoàn toàn sát nhau.
Lần này, Tần Úc ngay cả chạy đều không có cửa, bên cạnh chính là tay vịn của ghế sôpha, rốt cuộc không có chỗ nào trốn được hết.
Tần Úc nghiến răng nghiến lợi mắng “Cái ghế sopha lớn như thế, cậu đâu cần nhất thiết ngồi chỗ này?”
Cố Thành An coi đó là chuyện đương nhiên gật đầu nói “Ừm, chỗ này dễ chịu.”
Tần Úc còn muốn mắng hắn nữa, nhưng lại cũng biết mình đấu võ mồm khẳng định đấu không lại hắn, ngược lại nói nhiều sẽ khiến mình sinh khí.
Thế là y đứng dậy muốn đi, nhưng cái mông vừa nhấc lên, Cố Thành An liền trực tiếp nắm chặt tay của y, kéo y ngồi xuống chỗ cũ.
“Ngoan ngoãn ngồi yên…”
Cố Thành An trong mắt không có một tia ý tứ đùa giỡn, ngược lại phá lệ nghiêm túc, tựa hồ như nếu y dám trốn, Cố Thành An tuyệt đối sẽ còn bắt y trở lại.
Tần Úc không thể làm gì, niệm tình hắn tốt xấu gì cũng xem như người tàn phế, chỉ có thành thật ngồi xuống trở lại.
Lần này, Cố Thành An hài lòng, hắn bưng lên đĩa, cầm cái nĩa nhỏ, hướng Tần Úc tỏ vẻ muốn đút y ăn.
“A----------”
Tần Úc trừng mắt liếc hắn một cái, “Không ăn, cậu tự ăn đi…”
Cố Thành An cười híp mắt đưa vào bên trong miệng mình “Biết anh sẽ vì tôi mà đau lòng, nhìn đi, cái gì tốt đều nghĩ đến sẽ đưa cho tôi, ngay cả quả táo, cái này không phải là yêu tôi sâu đậm sao?”
Tần Úc sợ đến ngây người, y không biết từ đâu mà Cố Thành An rút ra được kết luận này, hắn có phải hay không có chứng ảo tưởng?
Tần Úc làm sao nhịn được để cho Cố Thành An tùy ý sắp đặt mình, liền trực tiếp đoạt lấy đĩa trái cây, như vũ bão đem mấy miếng táo còn lại đều nuốt vào trong bụng hết, một miếng cũng không chừa cho hắn.
Cố Thành An ráng chịu đựng không để mình cười ra tiếng, gia hỏa này làm sao không thể chịu nổi kɧıêυ ҡɧí©ɧ?
Hắn đương nhiên hiểu rõ tính cách của Tần Úc nên mới cố ý nói như vậy, không ngờ tới Tần Úc phản ứng không sai chút nào, hết thảy hành động này đều dựa theo dự tính của hắn.
Cố Thành An thỏa mãn sờ lên đầu của Tần Úc “Ngoan a, thật ngoan.”
Tần Úc thế mới biết mình bị lừa rồi, thế nhưng lại không có biện pháp, ai biểu mình ngốc làm gì.
Một mình y tức giận hung hăng trừng Cố Thành An.
Cố Thành An đưa tay ra đem y ôm vào trong lòng ngực của mình, Tần Úc giật mình, lập tức muốn tránh ra, nhưng khí lực của y lại hoàn toàn không địch lại Cố Thành An.
Cố Thành An một tay kéo y, một tay hướng tới bụng của y chậm rãi xoa xoa, “Mới ăn xong không thể tức giận nha, như thế dạ dày sẽ không thoải mái…”
Tần Úc lập tức không có khí lực để phát cáu, mặc cho tay của hắn xoa nhẹ bụng của mình.
Đừng nói cơm nước xong xuôi không thể sinh khí, y từ thời thiếu niên, ngay cả ăn cơm chưa hay chưa ăn đều không có người quan tâm tới chính mình.
Úc Ninh qua đời, Tần Như Hải liền đối với 2 đứa con không còn quan tâm.
Tần Úc không có quyền nũng nịu, bởi vì y còn phải chăm sóc cho em gái nhỏ tuổi hơn là Tần Tục, phải gánh vác trách nhiệm làm anh hai.
Cho nên lúc Tần Tục ăn no rồi, y cũng cảm thấy mình cũng no.
Về sau, khi Tần Tục trưởng thành, không còn cần sự chăm sóc của mình nữa nhưng Tần Úc cũng sớm đã không có thói quen ăn cơm đàng hoàng.
Vẫn là sau khi cùng Cố Thành An kết hôn, Tần Úc mới lại một lần nữa trải qua thời gian có một bữa ăn gọi là “Bữa cơm gia đình.”
Tần Úc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố Thành An, tâm đều mềm xuống, y bật thốt lên “Cậu làm như vậy sẽ khiến tôi nghĩ rằng cậu thích tôi đó..”
Cố Thành An không có dừng lại động tác, ngược lại mười phần tự nhiên mà hỏi lại “Ừm, như vậy không được sao?”
Tác giả có lời muốn nói
Rốt cuộc đã thổ lộ lời yêu đương.