Cận Thủy Lâu Đài Tiên Đắc Nhật Abo

Chương 13: Khử trùng

Hai tay Tần Úc bị cột, đôi chân thon dài trơn bóng co lại một chút, y nhắm nghiền hai mắt không dám mở ra với ý đồ muốn trốn tránh khốn cảnh quẫn bách của hiện tại.

Thế nhưng bộ dáng này của y khi rơi vào trong mắt của Cố Thành An, liền làm cho người ta trở nên khô nóng, khó mà tự kiềm chế được.

Phòng ngủ được trang hoàng thiên về gam màu lạnh, mà toàn thân của y lại ửng hồng mê người, nằm trên tấm ra giường màu xám càng lộ ra xuân tình vô hạn.

Cố Thành An xoa nhẹ cằm của y, “Giáo sư Tần, mở mắt ra xem nào.”

Lông mi của Tần Úc dày và dài như cánh quạt nhỏ, hiện tại lại hòa cùng nước mắt nhất định sẽ càng khiến cho đôi mắt vốn dĩ trong veo kia càng trở nên long lanh, theo tiếng nói của hắn thân thể của y bất giác run lên nhè nhẹ, ngay cả hàng lông mi dài cũng đều không tránh khỏi run rẩy.

Y mở mắt to một chút, đáy mắt vẫn còn phiếm hồng, vừa vô tội lại vừa ngây thơ nhìn về phía Cố Thành An.

Hình ảnh mê hoặc này diễn ra ngay trước mắt, nhưng Cố Thành An vẫn tâm sáng như gương không hề dao động. Tần Úc trong kỳ phát tình không biết đã mê hoặc quyến rũ qua bao nhiêu Alpha, thân thể của y, gương mặt của y thậm chí hương thơm dễ chịu trên người y, đều hoàn toàn khiến cho Alpha cam tâm tình nguyện trở thành thần tử dưới chân hắn.

Nhưng hết lần này đến lần khác, y chỉ cần giương mắt lên nhìn ngươi một chút, thì ngươi liền cảm thấy y chính là một Omega ngây thơ thuần khiết nhất trên đời này.

Thế nhưng, Cố Thành An cũng biết rõ, bản thân mình cũng giống như những Alpha ngu xuẩn kia, sẽ vì y mà khuynh đảo, sẽ mê luyến thân thể của y, sẽ chìm đắm trong hương thơm Ngọc Lan của y.

Thấy y ngoan ngoãn nghe lời, hắn dùng ngón tay cái cọ xát bờ môi của y, “Giáo sư Tần, thật ngoan a.”

Cố Thành An luôn luôn gọi y là giáo sư Tần, không gọi tên đầy đủ cũng không theo trưởng bối mà gọi nhũ danh của y.

Hết lần này tới lần khác đều thích gọi y một tiếng “Giáo sư Tần”, nhất là khi ở trên giường.

Xưng hô này nếu đặt ở trong hoàn cảnh bình thường, thì chính là tràn đầy tôn kính cùng kính sợ, thế nhưng dưới tình cảnh này lại chỉ cảm thấy sự kinh thường.

Nhất là khi mấy chữ “Giáo sư Tần”này lại từ trong miệng của Cố Thành An phát ra, lại càng tăng thêm mấy phần ác liệt.

Tần Úc khó chịu nhìn về phía hắn, “Cậu không cần, không cần đùa cợt tôi…”

Cố Thành An nghiêng đầu cười cười, cười vô cùng xán lạn, cùng bộ dáng bình thường hoàn toàn khác nhau.

Hắn cúi đầu hôn một chút vào lỗ tai của Tần Úc, “Nào dám, chỉ là muốn giáo sư Tần chỉ dạy tôi nhiều thêm một chút mà thôi.”

Tần Úc tức giận trừng mắt nhìn hắn, lại làm cho Cố Thành An càng cười đắc ý, hắn vỗ vỗ gương mặt Tần Úc, “Không phải lão sư đều phải dạy học trò à?”

Tần Úc cắn ngón tay hắn, cắn một cái thật mạnh, trong miệng còn mơ hồ không rõ mắng: “Nào có loại học trò hư như cậu.”

Cố Thành An đau nhói một chút, ngón tay cơ hồ bị cắn phá, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được một dòng máu tươi đang chảy ra.

Nhưng hắn cũng không có tức giận mà ngược lại còn cười, động tác tiếp theo là đem ngón tay bị thương tiếp tục bỏ vào trong miệng của Tần Úc, ngón trỏ quấn quanh lấy đầu lưỡi của y mà đùa bỡn.

Tần Úc vừa nãy còn khí thế hùng hồ, bây giờ lại để cho người ta nắm giữ đầu lưỡi mới vừa mắng chửi kia, chỉ có thể mở miệng ra mặc cho hắn trêu cợt.

Cố Thành An thấy y đã ngoan ngoãn hơn nhiều, liền rút tay ra, đầu ngón trỏ ẩm ướt dính đầy nước bọt của Tần Úc, hắn lấy ngón tay lau má y, “Anh nhìn anh xem, giống như chó con.”

Vừa nãy còn gọi một tiếng “Giáo sư Tần”, hiện tại lại dám gọi y là “Chó con”.

Tần Úc căn bản không còn khí lực để phản kháng, hai tay của y bị Cố Thành An cột quá chặt, nhấc cao quá đỉnh đầu, hai chân bị Cố Thành An đẩy ra, mặt sau mở rộng, hai cái đùi thon dài đang kẹp lấy hai bên sườn của Cố Thành An.

Cố Thành An lúc này đã cởϊ áσ sơmi, lộ ra thân thể cường tráng, ánh mắt của Tần Úc lấp lóe không biết nhìn chỗ nào cho tốt, đành phải quay đầu đi chỗ khác không nhìn hắn.

Cố Thành An thở dài một tiếng, xoay đầu y lại, “Miễn phí, thật không muốn nhìn sao?”

Tần Úc cảm thấy sớm muộn gì mình cũng bị người này bức điên, tức giận mắng: “Hàng miễn phí, không phải là hàng tốt.”

Cố Thành An cũng sợ mình đùa giỡn quá mức sẽ khiến cho Tần Úc thật sự tức giận.

Thế là hắn nhanh nhẹn cởi bỏ quần áo trên người Tần Úc, đem y gắt gao ôm vào ngực, hai thân thể trần trụi dính vào nhau, cảm nhận đầy đủ nhiệt độ cơ thể của nhau.

Cố Thành An dùng ngón tay bị cắn cọ xát môi Tần Úc, lại hôn cổ y một chút, “Vậy tôi thu phí, xem một chút đi ha?”

Tần Úc cảm thấy thật phiền táo bộ dáng này của hắn, cho một roi lại cho một quả táo, còn thật sự coi y là trẻ lên ba à? Sẽ dễ dàng bị dụ như vậy sao?

Nhưng hết lần này tới lần khác y lại chính là dính chiêu này.

Thấy Cố Thành An có ý đầu hàng, trong lòng Tần Úc rất thống khoái, y liếʍ liếʍ ngón tay đã ngừng chảy máu, “Còn đau không?”

Tần Úc thấy Cố Thành An lăng lăng nhìn mình, thế là đỏ mặt giải thích nói: “Khử trừng mà thôi…”

Cố Thành An nhướng chân mày, “Đúng, có đạo lý, giáo sư Tần, tôi cũng khử trùng cho anh nha.”

Tần Úc còn chưa kịp cự tuyệt, Cố Thành An liền hôn, còn thật sự làm một lần toàn thân trên dưới đều khử trùng.

Nhiệt độ thân thể của Tần Úc đã rất cao, mà địa phương bị Cố Thành An “khử trùng” kia lại càng thêm khô nóng, y khó chịu dán lên thân trên mát lạnh của Cố Thành An, hai chân kìm lòng không đặng mà vòng lên trên lưng Cố Thành An.

“Nơi này cũng muốn khử trùng, đúng không?”

Cố Thành An dùng ngón tay búng búng lên biểu tượng nam tính vẫn luôn dựng đứng kia, khiến cho thân thể Tần Úc một trận căng cứng.

Hắn nói xong, liền cúi đầu ngậm vào trong miệng, càng không ngừng lặp lại động tác liếʍ láp.

Động tác của Cố Thành An cũng không tính là quá thành thục, hắn chỉ mới làm qua loại sự tình này với Tần Úc, bất quá đều là nam nhân, làm sao cho nam nhân dễ chịu, hắn vẫn là biết rõ.

Tần Úc khó nén nỗi rêи ɾỉ, kêu tên Cố Thành An, “Cố Thành An…Ân…Cố Thành An…”

Cố Thành An mắng một tiếng, “Chết tiệt…”

Hắn rất ít khi mắng chửi ai, nhất là mấy năm gần đây càng tiếp cận gần trung tâm quyền lực, càng phải thêm trầm ổn một chút.

Nhưng trước kia khi còn hay hỗn cùng một chỗ với nhóm binh lính quậy phá cũng có nhiễm một chút thói hư tật xấu, khi không cẩn thận liền bại lộ ra, ví như hiện tại, hắn thật cảm thấy giáo sư Tần quá mức yêu nghiệt rồi.

Mỗi một âm thanh rêи ɾỉ, lại vừa kiều vừa dính, giống như cọng lông vũ phe phẩy trong lòng, khiến tâm can hắn chỗ nào cũng đều ngứa ngáy.

Huống hồ tiếng rêи ɾỉ đó lại đặc biệt kêu tên Cố Thành An, bởi vì dưới cái nhìn của y, Cố Thành An chính là vị cứu tinh được trời cao phái xuống, nếu không có hắn, mệnh của y cũng liền không có.

Tần Úc nhìn hắn phun ra nuốt vào không ngừng, y mở to đôi mắt mê mang mà nhìn về phía Cố Thành An.

Cảm nhận được đường nhìn của y, Cố Thành An đem y bế lên, để y ngồi lên trên người mình.

Tần Úc giật mình, không cẩn thận kinh hô một tiếng, ngã lên trên người Cố Thành An.

Hắn lại chỉ cười cười, “Thi đấu về cử tạ trong quân đội tôi xếp thứ nhất, không cần sợ hãi.”

Tần Úc vừa nghĩ đến cơ bắp mềm oạt của mình, liền tức giận cắn lên ngực hắn một chút, bất quá lực đạo này cũng không lớn mà càng giống như là đang trêu chọc.

Cố Thành An nhìn y đã hoàn toàn ngoan ngoãn, liền mở dây trên cổ tay y ra, “Ngoan nào, ôm tôi…”

Tần Úc mang theo tâm lý tự bào chữa cho bản thân, đây chỉ là vì không muốn bị ngã xuống chứ không phải là vì cái gì khác, sau khi kiến thiết xong tư tưởng của mỉnh, y thật nghe lời mà vòng hai tay ôm lấy cổ của Cố Thành An.

Chính là đột nhiên cùng với hắn mặt đối mặt, thực sự là có điểm ngại ngùng, y liền đem đầu vùi vào cổ của Cố Thành An.

Tất cả những lần phong nguyệt trước kia của Tần Úc đều diễn ra trong bí mật, lại phải đeo mặt nạ tù túng, chỉ có khi ở trước mặt Cố Thành An thì y mới có thể thật sự phóng túng, mới có thể bày ra dáng vẻ ngây thơ vốn có, cũng như có thể đem dung mạo nguyên bản hiển lộ ra.

Chính là cái này cũng thực sự quá tra tấn người rồi đi. Y rõ ràng đối với người khác không có quá nhiều cảm xúc dư thừa, thế nhưng khi ở trước mặt của Cố Thành An, y lại một mực muốn che dấu.

Y không muốn để cho Cố Thành An nhìn thấy bộ dạng chân thật yếu đuối của chính mình, cũng không muốn để hắn luôn luôn nhìn thấy bộ dạng đáng xấu hổ kia của mình.

Tần Úc cảm thấy tất cả những thứ này đều quá xa lạ, nhưng chính cảm giác xa lạ này lại làm cho người ta không tự giác bị hấp dẫn, làm cho người ta vừa run rẩy vừa hưng phấn tiếp nhận.

Vào thời điểm Tần Úc bị tiến vào, còn nói với chính mình cái này nhất định là thân thể quá mức phù hợp để quan hệ, cùng với những tình cảm khác không quan hệ.

Bởi vì Tần Úc từ lúc đầu đã hiểu rõ:

Mở rộng trái tim, so với bại lộ thân thể càng khó khăn hơn rất nhiều.

Yêu một người, so với nằm dưới thân một người, y cảm thấy càng nguy hiểm hơn nhiều.