Cố Thành An (công) nhỏ hơn Tần Úc (thụ) nên mình sẽ ghi xưng hô như sau:
Cố Thành An xưng “tôi” gọi Tần Úc “anh”.
Tần Úc xưng “tôi” gọi Cố Thành An “cậu”.
Vì lúc này 2 người chưa phát triển tình cảm gì.
Y chỉ Tần Úc.
Hắn chỉ Cố Thành An.
Nhớ lại sự tình đêm đó, y thậm chí không thể đếm được bao nhiêu người chứng kiến, Tần Úc không khỏi đỏ mặt xấu hổ.
Cố Thành An mang đến cho y kɧoáı ©ảʍ mà y chưa bao giờ trải nghiệm.
Hai người bên trong không gian chật hẹp, thấy khá là thân mật, nhưng thực tế là đang giương cung bạt kiếm*.
(*) tình huống đối đầu muốn đánh nhau.
Bất quá Tần Úc tự biết đuối lý, mặc dù thực tế không phải y hạ thuốc hắn nhưng thần thú hộ mệnh của y làm, việc nay coi như dù có nhảy xuống sông hoàng hà cũng không rửa sạch*.
(*) không minh oan được.
Cố Thành An mở miệng đầu tiên, “Khiến cho tôi phải tìm a, giáo sư Tần Tục”.
Hắn còn cố ý nhấn mạnh chữ “Tục”.
Tần Úc lại nhanh đến kỳ phát tình, y tận lực giữ khoảng cách với Cố Thành An, hương vị rượu Gin quá nồng đậm khiến cho nói chuyện có hơi lơ đãng.
“Tôi cũng không biết người buổi tối hôm đó là cậu a… Cố tiên sinh”.
Cố Thành An đốt một điếu thuốc, hít vài hơi cho thanh tỉnh, tự nói với bản thân không thể động thủ, đây là một Omega yếu ớt, phải nói đạo lý.
“Anh có biết hành vi đó là phạm pháp không? Tôi thậm chí có thể đưa anh ra tòa án quân sự, vì anh dám hạ thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ đối với một quân nhân”.
Tần Úc không chỉ so với hắn lớn tuổi hơn, nhà cũng thuộc dạng có gia thế sao có thể để hắn hù dọa.
Tay của y đặt tại trên cửa sổ xe, quay đầu lại hỏi: “Cho nên cậu muốn đưa tôi ra tòa án quân sự sao?”
Cố Thành An còn chưa gặp qua dạng Omega này, hắn tuổi trẻ tinh lực tràn đầy, lại không muốn tìm bạn đời. Hắn cũng có nhu cầu giải quyết sinh lý, nên kinh nghiệm cũng không hẳn là ít.
Thế nhưng dạng người này dám hạ thuốc Alpha, mà vẫn tỏ vẻ phách lối, cũng là lần đầu tiên hắn gặp.
Cố Thành An lắc đầu, “Không phải, chỉ là tôi không muốn gieo rắc con cháu bên ngoài, đêm đó tôi chắc là không mang đồ bảo hộ và còn đánh dấu anh.”
Mới vừa rồi Tần Úc còn tự tin mạnh miệng, đột nhiên gương mặt liền đỏ ửng, cả người bắt đầu đứng ngồi không yên.
Y nghĩ người này sẽ không nhớ rõ chi tiết sự tình đêm đó, y còn cho rằng sự việc đó có thể qua loa nói dối.
Tần Úc tuyệt không thừa nhận, bởi vì theo luật pháp bây giờ, một khi Omega bị đánh dấu thì nhất định phải đăng ký kết hôn.
Điều này không chỉ bảo hộ Omega, mà còn hạn chế Alpha, dùng cái ràng buộc này để cam đoan Alpha sẽ phải ký hôn ước chung thân với Omega, sao tất cả đánh dấu chính là thể hiện mối quan hệ cuộc sống lâu dài.
Tần Úc lập tức phủ nhận, “Không có, cậu nhớ lầm rồi, với lại tôi cũng đã uống thuốc tránh thai, tuyệt đối chắc chắn sẽ không phát sinh chuyện phiền phức cho hai bên, điều đó cậu có thể yên tâm.”
Ký ức của Cố Thành An đối với đêm đó khắc sâu chi tiết, thậm chí còn có chút vẫn chưa thỏa mãn.
Mặc dù, hắn đối với Tần Úc cũng không có tình cảm gì, hắn chỉ không thể để con cháu mình lưu lạc bên ngoài, nhưng là nếu sự việc diễn ra thật sự, bị ép kết hôn cũng có thể chấp nhận, dù sao độ tương thích thân thể của đôi bên cũng không tệ lắm.
Cho nên Cố Thành An không tin lý do thoái thác của Tần Úc, hắn dịu tắt điếu thuốc, nắm chặt cổ tay Tần Úc, không nhanh không chậm nói: “Vậy tôi đưa anh đi bệnh viện kiểm tra một chút chẳng phải sẽ biết sao?”
Tần Úc không dám đi bệnh viện, cho dù không mang thai, sự tình bị đánh dấu cũng là ván đã đóng thuyền*.
(*) đã quyết định không đổi được.
Y đánh giá xung quanh một phen, khóa cửa đã bị Cố Thành An khóa, xét về thể lực y tuyệt đối không đánh lại hắn. Dù không nói đến sự chênh lệch về cơ thể, chỉ là đêm hôm đó, Tần Úc đã kiểm chứng thể lực đáng sợ của hắn.
Tần Úc đành phải đáp ứng, “Được, vậy liền đi bệnh viện…”
Hai người đến bệnh viện, Cố Thành An trực tiếp dắt Tần Úc tới khoa phụ sản, bên trong có thật nhiều Alpha bồi Omega của mình xếp hàng, trên nét mặt của mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều khát vọng mong chờ baby của họ sắp chào đời.
Tần Úc trên đường đi đều thật ngoan ngoãn, nên Cố Thành An cũng hạ thấp mức độ cảnh giác.
Cho nên khi hắn cầm đơn đăng ký đi ra, bóng dáng của Tần Úc đã không thấy đâu, Cố Thành An tức giận xé nát đơn đăng ký.
Tần Úc gấp rút trở về nhà thu dọn đồ đạc, hắn mới không cùng người xa lạ kết hôn, dù có lăn giường thì thế nào? Ai cũng không nợ ai? Y cũng không mất mát gì?
Y mua vé máy bay của chuyến bay gần nhất, nghĩ trực tiếp phải xuất ngoại tránh nạn, trước khi đi, lại nhận cuộc gọi của ba, yêu cầu y phải nhất định về nhà một chuyến.
Tần Úc thực sự không muốn trở về, y không muốn đối mặt với ngôi nhà đó càng không muốn đối mặt với người ba đó. Thế nhưng ngay cả Tần Tục cũng muốn y lập tức trở về một chuyến, y đành phải thỏa hiệp.
Tần Úc tính toán một chút thời gian, sau khi về nhà lại đi ra sân bay vẫn còn kịp, thế là liền lái xe về nhà.
Y vừa mới tới cổng chính, Tần Tục đã đứng đó chờ y.
Tần Úc có chút ngạc nhiên còn đùa với em gái: “A, sao lại phô trương như thế, ra tận cửa đón anh à?”
Tần Tục cau mày đánh bả vai y một chút, “Anh đừng nháo nữa, Cố thúc thúc tìm tới cửa rồi kìa!” ( mình thấy chữ thúc thúc hay hơn chữ chú, nên vẫn để là thúc thúc).
Tần Úc trong đầu một dấu chấm hỏi, “Cố thúc thúc là ai? Anh không biết a…”
Hai người vừa hướng vào trong phòng đi tới, Tần Tục vừa xoa trán giải thích, “Anh, Cố gia chính là gia đình mà anh đào hôn đó! Ngay ngày đính hôn, anh không phải đã không tới sao? Đối phương ở trong nhà đợi nửa ngày, về sau liền thực sự không chờ được nữa, nên bỏ về, người ta hiện tại đến kể tội kìa, anh lo cầu phúc đi!”
Tần Úc lúc này mới nhớ tới có chuyện như thế xảy ra, y thậm chí cũng không biết đối phương họ gì, ba liền thay y sắp đặt hôn sự.
Bởi vì nói y đã lớn tuổi vẫn chưa lấy chồng, liền cũng không để ý ý nguyện của y, nhất định bắt y phải tuân thủ hôn ước từ bé. Tần Úc căn bản không coi hôn ước đó là thật, nên ngày đính hôn, y cũng tự nhiên không có đi.
Tần Úc bây giờ nghĩ bỏ chạy đã không kịp rồi, bởi vì Tần Như Hải đã đứng ở cửa đợi y, y đành phải nhận mệnh đi vào trong phòng, hướng Tần Như Hải chào, “Ba, con đã trở về”.
Tần Như Hải vì ngại có người ngoài ở đây nên không có đánh y, đành phải nghiêm mặt trách: “Vào nhà đi, Cố thúc thúc đang đợi con.”
Tần Úc đi theo Tần Như Hải vào phòng khách, áo khoác còn chưa kịp cởi, liền nhìn thấy một nam nhân phong thái uy nghiêm ngồi trên ghế sofa.
Y đoán rằng vị này chính là “Cố thúc thúc”, liền hướng đối phương lễ phép chào, “Xin chào, Cố thúc thúc.”
Cố Kiêu vẫy vẫy tay, “Cháu đến đây ngồi bên cạnh thúc thúc”.
Tần Úc không biết sao người này nhìn quen quen, nhưng cũng không dám phản kháng, thế là liền đi đến ngồi bên cạnh đối phương.
Cố Kiêu nói ngay vào điểm chính: “ Trước đó, lúc cháu còn nhỏ, ta và ba ba Úc của cháu đã định ra hôn sự này. Mặc dù ba ba cháu đã qua đời, thậm chí ta cùng ba Tần cháu quan hệ cũng không tốt. Nhưng vì Úc Ninh ta nguyện ý tuân thủ vụ hôn nhân này. Nhưng cháu rất không ngoan nga, ngày đó cháu không có tới, cho dù là cự tuyệt, cháu cũng phải tới gặp mặt nói rõ ràng, đúng không?
Một trận thuyết giáo này khiến Tần Úc không còn mặt mũi, thế nhưng cũng là lỗi của y, nên y không thể làm gì khác hơn là nói xin lỗi: “Dạ vâng, đúng vậy, cháu thành thật xin lỗi ạ.”
Nhưng Cố Kiêu cũng không có ý tứ oán trách, “Nhưng bây giờ, ta mới thật sự hướng cháu nói xin lỗi, sau sự việc này, ta cũng phải tới mộ của Úc Ninh mà tạ lỗi vì không tuân thủ giao ước. Ngày đó, đứa con trai kém cỏi của ta vì cháu không đến, tâm tình có chút không vui liền đi uống rượu, mất lý trí, hồ đồ đánh dấu một vị Omega. Dựa theo pháp luật, nó nhất định phải cưới Omega đó. Cho nên, thúc thúc thay hắn xin lỗi cháu, hy vọng cháu có thể tha thứ cho chúng ta, được không?”
Điều này thật quá hợp ý của Tần Úc, y không nghĩ tới Cố thúc thúc nói đạo lý như vậy, y quyết tâm che đậy sự kích động bên trong, “Cháu tuyệt không trách thúc, cũng không oán trách Cố tiên sinh, người trẻ tuổi mà, ai không có thời điểm xúc động? Cháu chân thành chúc phúc Cố tiên sinh cùng vị Omega kia, thiên trường địa cửu, sớm sinh quý tử!”*
(*) hạnh phúc lâu dài, sớm có con đầu lòng.
Y vừa dứt lời, một âm thanh quen thuộc của nam nhân truyền vào, “Vậy thật đúng là cảm ơn giáo sư Tần”.
Tần Úc quay đầu liền thấy rõ mặt người ngày đó chính là Cố Thành An.