Đăng Khoa

Chương 9: Nhìn về quá khứ, bàn chuyện hôm nay

Ty Đề hình Án sát sứ ty và Đô sát viện là hai cơ quan pháp luật trọng yếu của Đại Minh, trong đó Đô sát viện thuộc nội các, còn Ty Đề hình là ngoại các.

Khúc Văn Hải xuất thân tiến sĩ chính tông từ khoa thi Hội và thi Hương, lại giỏi luồn lách quan trường. Ngay từ khi còn làm Tứ phẩm Thiêm sự, đã có tin đồn rằng chức Án sát sứ sớm muộn cũng rơi vào tay ông ta.

Chức Án sát sứ nắm quyền điều tra, xét xử toàn tỉnh, tranh chấp quan lại, trấn áp bọn gian lận, phân xử kiện tụng, giải oan… Nghe qua đã biết đây là chức quan đầy quyền lực, không dễ chọc vào. Mà quan làm lâu, ai mà chẳng có chút chuyện đen tối?

Trong mấy năm đó, quan viên từ trên xuống dưới nịnh bợ ông ta, cứ đến dịp lễ tết là xe chở lễ vật nối đuôi nhau xếp hàng tấp nập trước phủ Khúc gia, từng món đồ quý hiếm cứ thế chảy vào kho như nước.

Khi ấy, Điền thị nhận quà đến mỏi cả tay, còn chưa kịp phấn khởi vì gia sản lại sung túc thêm một mớ, thì đám mỹ nhân được đưa tới làm quà cũng lũ lượt kéo vào hậu viện. Vị di nương đã sinh ra Khúc Bá Trung cũng là một trong số đó.

Chỉ là ả ta rất an phận, ngày thường chẳng tranh chẳng giành, gần như không có chút hiện diện nào. Điền thị mải đối phó đám hồ ly tinh kia, đến khi giật mình nhận ra thì vị di nương ngoan ngoãn ấy đã mang thai, lại thêm Khúc Văn Hải luôn bên cạnh săn sóc, lúc ấy muốn ra tay cũng chẳng kịp nữa rồi!

Bà ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bụng của Tô di nương ngày một lớn dần, nhìn Khúc Văn Hải ngày ngày ghé qua phòng ả, hai người sống chẳng khác gì phu thê thực sự, còn bà ta, chính thất được cưới hỏi đàng hoàng, lại hóa thành người dưng.

Nhớ đến những chuyện xưa ấy, sắc mặt Điền thị càng thêm âm trầm. Nhìn thấy khuôn mặt của Khúc Thanh Ngôn giống hệt Tô di nương, bà ta lại càng thêm chướng mắt.

Bực bội phất tay, bà ta hờ hững nói: “Viện của các ngươi vẫn là căn từng ở tại huyện Bình trước đây. Ta đã sai người dọn dẹp xong xuôi, đường xa mệt nhọc, mau về nghỉ ngơi đi.”

Điền thị vốn dĩ chẳng ưa gì mấy người này, vốn dĩ cũng không muốn bọn họ quay về làm chướng mắt, nay lại càng lười bận tâm.

Chỉ có điều, Tần thị năm đó bị bà ta đẩy ra huyện Bình, trong lòng sớm khó chịu đã lâu, bản tính phản nghịch trỗi dậy. Điền thị càng không muốn thấy nàng ta, thì nàng ta lại càng muốn chọc tức bà.

“Con dâu mấy năm qua không thể ở bên hầu hạ mẫu thân, tuy có nguyên do bất đắc dĩ, nhưng lòng vẫn lo lắng không yên. Chỉ lo mẫu thân sức khỏe kém, bên cạnh lại không có người nào chăm sóc chu toàn, con dâu sao có thể an tâm? Nay con dâu đã trở về, cuối cùng cũng yên tâm, từ nay về sau, xin được ở lại hầu hạ mẫu thân.”

Nói xong, Tần thị không chút khách sáo, lách qua người Liễu thị và Trần thị, suýt nữa đã chen thẳng vào bên Điền thị. Nàng ta cầm lấy tách trà trên bàn, ra vẻ đoan trang quét nhẹ bọt trà: “Không ngờ đã mấy năm trôi qua, mẫu thân vẫn thích uống trà Phiến.”

Điền thị ghét nhất là có người tự tiện động vào đồ của bà, đặc biệt là những thứ đưa vào miệng. Nghe vậy, sắc mặt bà lập tức trầm xuống, ánh mắt sắc như dao, đang định mở miệng quát thì Khúc Thanh Ngôn đã nhanh chóng kéo Tần thị ra trước khi bà ta nổi giận.

“Nương, tổ mẫu nói phải lắm. Chúng ta đi đường ròng rã gần nửa tháng, nên về nghỉ ngơi tắm rửa đã. Muốn hiếu thuận, cũng phải nghe theo lời tổ mẫu trước đã chứ.”

Vừa trở về phủ mà đã khiến đại phòng và nhị phòng xem trò vui thì không hay. Liễu thị và Trần thị nãy giờ đã nhướng mày theo dõi từ lâu rồi.

Tần thị còn định nói thêm, nhưng cổ tay đã bị Khúc Thanh Ngôn siết chặt. Nàng ta đau đến nhíu mày, định giở trò mè nheo như trước, nhưng vừa chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của nàng, sống lưng bỗng dưng lạnh buốt, khí thế cũng yếu đi đôi phần.

“Thanh Ngôn nói có lý. Con dâu nên thu xếp bản thân trước, ngày mai lại đến thỉnh an mẫu thân.”

Điền thị phiền chán xua tay, không muốn nhìn thêm: “Các ngươi lui xuống hết đi.”

Bà ta bị Tần thị chọc tức đến tức cả ngực, nhìn thấy gương mặt của Khúc Thanh Ngôn lại nhớ tới những ký ức chẳng mấy tốt đẹp, chỉ muốn ở một mình cho yên tĩnh.

Khúc Thanh Ngôn kéo Tần thị ra khỏi Xuân Huy viện, mặt mày sa sầm: “Nương, chúng ta vừa trở lại Khai Phong, tình hình trong phủ ra sao còn chưa rõ. Người vẫn nên kìm chế tính khí lại đi.”

Nếu thực sự chọc giận Điền thị, đến lúc đó bà ta chỉ cần ra lệnh trách phạt, ai cũng không giúp được nàng.

“Ngươi dạy dỗ ta đấy à? Đỗ vào Lẫm sinh là ghê gớm lắm phải không?”

Tần thị hất tay con trai ra, nghiêng người né tránh, giọng nói đầy phẫn hận.

Khúc Thanh Ngôn lại thấy đau đầu, nàng ngại nhất chính là thái độ này của bà, nói lý lẽ thế nào cũng không lọt tai, đã vậy còn cứ làm ra vẻ mình đúng.

Phía sau, Liễu thị và Trần thị dẫn theo Khúc Chiêu Anh cùng Khúc Chiêu Yên cũng vừa rời khỏi Xuân Huy viện. Khúc Chiêu Vân vừa thấy bóng dáng họ liền chạy vội tới.

“Thất muội, trâm cài tóc của muội đẹp quá! Đây là phần phụ cấp trong phủ sao?’

Nàng ta mong đợi nhìn đối phương, mắt sáng lên, khóe miệng suýt nữa thì chảy nước miếng.

Nghe vậy, đầu Khúc Thanh Ngôn lại càng đau hơn. Nàng thế nào lại quên mất vị tam tỷ này, nay trong phủ phải gọi là lục tỷ, trong mắt lúc nào cũng chỉ có gấm vóc trang sức, vòng vàng trâm cài.

Câu hỏi của Khúc Chiêu Vân khiến Khúc Chiêu Anh khựng lại, không biết trả lời thế nào, chỉ có thể quay sang cầu cứu Liễu thị.

Liễu thị vỗ nhẹ mu bàn tay con gái.

“Vân muội nói gì vậy? Nữ nhi nhà ta, trang sức son phấn sao có thể chỉ trông chờ vào phụ cấp trong phủ chứ?”

“Thế không dựa vào phụ cấp thì dựa vào đâu?”

Khúc Chiêu Vân thật sự không hiểu. Tần thị mang của hồi môn ít ỏi đến mức như một tờ giấy mỏng, bản thân nàng lại tiêu xài chẳng hề kiêng nể. Trước kia, khi Khúc Bá Trung còn sống, vì muốn ganh đua với đám di nương thông phòng, bà ta chỉ lo chưng diện cho chính mình, làm gì có tâm trí bận tâm đến mấy đứa con gái.

Câu hỏi quá mức trực tiếp của nàng khiến ngay cả người khéo léo như Liễu thị cũng sững lại đôi chút. Ánh mắt bà ta quét qua Tần thị, khoé miệng bất giác nở nụ cười đầy thâm ý: “Đương nhiên là do đại bá mẫu của muội dùng tiền hồi môn mà mua sắm cho rồi. Dù sao con gái cũng cần được nâng niu cưng chiều mà.”

Khúc Chiêu Vân mơ hồ hiểu ra chút gì đó, quay đầu nhìn Tần thị, sắc mặt có phần trầm ngâm. Một nhóm người mỉm cười nhàn nhạt, đến ngã rẽ thì tản ra mỗi người một hướng.

Khúc Thanh Ngôn thân là nam nhi, qua năm mới đã tròn mười lăm, đương nhiên không thể ở lại hậu viện cùng Tần thị. Có hạ nhân dẫn nàng đến tiền viện, dừng lại trước một khu viện.

“Tứ thiếu gia, lão thái gia đặc biệt dặn dò, sau này ngài sẽ ở tại Cúc viên.”

Mai, Lan, Trúc, Cúc, bốn viện ở tiền viện đều phân cho các thiếu gia trong phủ. Nàng xếp thứ tư, ở Cúc viên cũng không có gì sai.

Chỉ là cái tên này…

Khúc Thanh Ngôn ngước lên nhìn tấm biển treo trên cổng, bên cạnh chữ “Cúc” còn vẽ thêm một đóa hoa Cúc to tướng. Khoé miệng nàng giật giật, sao lại có cảm giác chẳng lành thế này?

Khúc phủ trùng tu mấy lần, tiền viện dành cho các thiếu gia ở và đọc sách cũng khá rộng rãi. Bước qua cổng là tiền sảnh, hai bên có hành lang có mái che nối liền. Đông Tây đều có dãy phòng được sắp đặt gọn gàng. Chính giữa là ba gian chính phòng, vừa đẩy cửa đã thấy ngay bộ ghế quan mũ làm từ gỗ Trắc Đỏ đặt ngay ngắn.

“Tứ thiếu gia, hai người này sẽ hầu hạ ngài sau này. Ngài có chuyện gì, cứ việc sai bảo bọn họ.”

Hai đứa sai vặt này trông có vẻ nhanh nhẹn. Khúc Thanh Ngôn gật đầu, mỉm cười hỏi một người trong số đó: “Các ngươi tên gì?”

“Bẩm thiếu gia, tiểu nhân tên Thiên Cân, còn người bên cạnh này là Đại Đán.”

“…”

Nụ cười trên mặt nàng cứng lại. Khúc Thanh Ngôn không biết nói gì, nhìn chằm chằm hai người trước mặt, một người “Ngàn cân”, một người… Không nhắc đến nữa thì hơn.

“Ngươi có phải gia nô trong phủ không?”

“Bẩm thiếu gia, tiểu nhân đều là người được mua vào từ nhỏ, không phải gia nô sinh ra trong phủ.”

“Không phải gia nô sinh ra từ nhỏ thì tốt.”

Khúc Thanh Ngôn ho nhẹ một tiếng

“Thiên Cân nghe có vẻ nặng nề quá, đổi thành Thiên Sơn đi. Còn về Đại Đán… ngươi…” Nàng do dự, chữ “Đán” này ghép thế nào nghe cũng có chút không ổn.

“Ngươi gọi là Đại An đi.”