Xuyên Nhanh: Mục Tiêu Luôn Cho Rằng Tôi Thích Anh Ta

Chương 12: Bạn trai cũ tốt thí của nam phụ (12)

"Anh, anh... anh ta dùng chỗ đó cọ tao." Hướng Hàn đỏ cả mặt.

"Hở? Xin hỏi... Rốt cuộc là chỗ nào?" Hệ thống chẳng hiểu gì.

"Khụ khụ, Hướng tiên sinh, có thể nói cặn kẽ tình huống hơn không?" Đại A bỗng nhiên xuất hiện.

"Cái này, cái này..." Hướng Hàn không ngừng vùng vẫy rồi thoát khỏi người Lục Trạch, cậu chui rúc sát góc giường, vừa cảnh giác nhìn chằm chằm Lục Trạch vừa ấp úng nói tình huống cho Đại A.

Lục Trạch thở hổn hển, thấy Hướng Hàn rút lại đến góc giường, rất muốn kéo cậu trở về. Nhưng bỗng nhiên ngoài phòng bệnh có người gõ cửa nên anh chỉ đành tạm thời từ bỏ. Chờ sau khi đè nén du͙© vọиɠ trong cơ thể xuống xong, anh lặng lẽ trừng Hướng Hàn một cái mới đứng dậy đi mở cửa.

Đại A nghe xong thì lặng thinh trong chốc lát, bất đắc dĩ nói: "Hướng tiên sinh, thứ cho tôi nói thẳng, đây chỉ là phản ứng sinh lý bình thường. Có người nhích tới nhích lui ở trên thân thể ngài như thế, ngài cũng sẽ... Khụ khụ."

"Ý của anh, chẳng lẽ là tôi quyến rũ anh ta?" Nguyên cái cổ của Hướng Hàn đỏ hết lên rồi.

"Dĩ nhiên không phải, Hướng tiên sinh, chuyện này chỉ là ngoài ý muốn." Đại A nói.

Lúc này Lục Trạch không ở phòng bệnh, Hướng Hàn thở phào nhẹ nhõm, không kích động nữa: "Mặc dù là vậy, nhưng mục tiêu này quá nguy hiểm, tôi nghĩ tôi..."

"Hướng tiên sinh, ngài đã đã ký hợp đồng, nếu bội ước không chỉ không lấy được thù lao một tỷ, còn phải bồi thường 50 triệu." Đại A "có ý tốt" nhắc nhở.

"Hả?"

Đại A: "Cần tôi gửi hình ảnh hợp đồng cho ngài không?"

"Không, không cần." Hướng Hàn lòng như tro tàn.

Tiểu B an ủi: "Hướng tiên sinh, thân thể ngài và mục tiêu cũng chỉ là một đoạn dữ liệu trong game, đừng quá lo lắng. Dù có thật sự xảy ra chuyện gì ngài cũng có thể cho rằng tất cả là một giấc mộng."

"Được rồi." Hướng Hàn có hơi mệt mỏi, bây giờ cậu cũng chỉ đành an ủi mình như thế.

Vừa đúng lúc Lục Trạch dẫn theo một người đi vào, hai bên lập tức chấm dứt đoạn đối thoại.

Hệ thống cẩn thận hỏi: "Hướng tiên sinh, ngài không sao chứ?"

Hướng Hàn lắc lắc đầu, nhìn về phía người đàn ông có gương mặt tuấn tú bên cạnh Lục Trạch, dò hỏi: "Tiểu Cửu, tên này là ai thế?"

Hệ thống: "Tôn Thư Á, nhưng mà làm sao cậu ta lại đến đây?"

*

Đối với việc Tôn Thư Á xuất hiện, không chỉ có hệ thống kinh ngạc mà Hướng Hàn cũng thế.

Dựa vào tư liệu nội dung kịch bản, sau một tháng Lục Trạch và nguyên chủ chia tay, công ty xuất hiện nguy cơ, lúc này Tôn Thư Á gia nhập trợ giúp Lục Trạch vượt qua thời kỳ khó khăn nhất. Chính vì thế Lục Trạch mới dần nảy sinh hảo cảm với Tôn Thư Á, tiếp đó là si tình không thay đổi.

Nhưng trước đó Lục Trạch và Tôn Thư Á chỉ gặp qua mấy lần, còn chẳng bằng mấy kiểu quen biết sơ qua. Còn giờ đây ánh mắt Tôn Thư Á nhìn Lục Trạch lại hết sức quen thuộc, hoàn toàn không giống như chỉ mới gặp qua mấy lần .

Hướng Hàn ôm chăn nhìn chằm chằm bọn họ không chớp mắt, khó hiểu trong lòng.

Trái lại thái độ của Lục Trạch rất bình thường, anh giới thiệu đơn giản: "Tôn Thư Á, đàn em khóa dưới học sau em một năm, chắc hai người đã gặp qua rồi. Bây giờ cậu ấy đang thực tập ở công ty, nghe nói em bị bệnh nên tới thăm."

Nói xong cũng tiến lên trải chăn, sẵn tiện ấn Hướng Hàn nằm xuống lại, động tác vô cùng tự nhiên và thân mật, như thể đã làm qua rất nhiều lần.

Tôn Thư Á vừa đặt giỏ hoa quả xuống, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, động tác cậu ta có hơi khựng lại.

Hướng Hàn mơ mơ hồ hồ bị ấn xuống, vẻ mặt mờ mịt hỏi hệ thống: "Tiểu Cửu, thật sự không giống tư liệu, hẳn là lúc này Tôn Thư Á vẫn còn chưa đến công ty của mục tiêu thực tập mới đúng chứ?"

Hệ thống: "Đúng vậy, tôi đang phân tích nguyên nhân."

Tôn Thư Á chỉ run lên chốc lát, rất nhanh đã khôi phục như thường, cậu ta mỉm cười nói: "Tình cảm của hai đàn anh vẫn tốt như ngày nào."

Hướng Hàn còn chưa nói gì, Lục Trạch đã ‘ừ’ một tiếng, cũng không quay đầu lại, tiếp tục chỉnh góc chăn.

Hướng Hàn thề, cậu nhìn thấy vẻ mặt Tôn Thư Á cứng lại rồi.

Nguyên chủ và Tôn Thư Á không hề quen thuộc, vì vậy sau khi hàn huyên xong hai người không còn gì để nói. Lục Trạch cũng không tiếp lời, chỉnh chăn xong anh bèn đi mở máy vi tính ra làm việc ở bên cạnh.

Bầu không khí lập tức trở nên lúng túng, Hướng Hàn cố gắng tìm kiếm đề tài, tiện thể oán giận Lục Trạch. Rõ ràng là anh dẫn người vào, cuối cùng lại ném cho tôi.

Lúng túng hàn huyên một lát, Tôn Thư Á làm như vô ý nhắc đến: "Lại nói, sau khi đàn anh tốt nghiệp xong... Anh ũng sẽ đến Thiên Thần làm việc hở?"

"Ờm... Chắc là không đâu, tôi còn chưa nghĩ tới."

Hướng Hàn trả lời có hơi mơ hồ, Thiên Thần là công ty Lục Trạch sáng lập, quy mô bây giờ còn rất nhỏ, chỉ làm trò chơi đơn giản.

Lục Trạch nghe thế, bỗng nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu, sắc mặt suy tư.

Khi Tôn Thư Á chào tạm biệt, Hướng Hàn thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến nhiệm vụ, cậu vội vàng nói với Lục Trạch: "Anh tiễn cậu ấy đi đi."

Lục Trạch kỳ quái liếc mắt nhìn cậu, nhưng cũng không từ chối.