Phát hiện Hướng Hàn lại ăn hết mì ăn liền dính nước miếng, sắc mặt Lục Trạch càng cổ quái, hơn nữa cảm thấy dạ dày khó chịu.
Đầu Hướng Hàn đầy mồ hôi, sau khi ăn xong bưng hộp giấy lên, ngẩng cái cổ nhỏ lên uống ‘ực’, cả nước cũng chẳng chừa một giọt.
Lục Trạch bị cái cổ dài nhỏ của cậu hấp dẫn, ánh mắt di động theo hầu kết, từ từ trở nên sâu thẳm.
Sau khi uống hết, vẻ mặt Hướng Hàn thoả mãn, liếʍ liếʍ nước ấm lưu lại bên khóe miệng. Cái lưỡi đỏ tươi lướt qua môi, ở trong mắt người có tâm lại biến thành kɧıêυ ҡɧí©ɧ, ám chỉ. Mà người làm ra tất cả điều này lại không biết chút nào, vẻ mặt tràn đầy say mê.
Lục Trạch miệng khô lưỡi khô, đột nhiên cảm thấy ngụm nước kia cũng không buồn nôn như vậy.
Anh cảm thấy chắc mình điên rồi, sau khi phát hiện Hướng Hàn đánh cho Triệu Hàn Đông một trận, rồi bị quỷ thần xui khiến cùng tới đây. Hiện tại lại cảm thấy Hướng Hàn đang mê hoặc mình, thật là sống gặp quỷ, rõ ràng trước đây không lâu cái tên này còn ở trong quán bar hôn môi với một tên đàn ông khác.
Anh tiến lên một bước ngồi xổm xuống, cánh tay đè trên đầu gối, mắt nhìn chằm chằm Hướng Hàn, đáy mắt là một mảnh sâu thẳm tối tăm.
Hướng Hàn hồi tưởng lại dư vị, suy tính có nên trở lại mua nữa hay không, bỗng nhiên bị ánh mắt có thể ăn thịt người nhìn chằm chằm, ngay lập tức bị giật cả mình. Ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, cậu vội gọi hệ thống: "Tiểu Cửu, người này là ai? Anh ta muốn làm gì vậy?"
Lục Trạch thấy vẻ mặt cậu sợ hãi, theo bản năng thu liễm cảm xúc, hòa hoãn hỏi: "Tại sao lại đánh Triệu Hàn Đông?" Tại sao lại uy hϊếp cậu ta đừng gây phiền phức cho tôi, trước đó... Chẳng phải em thích cậu ta sao?
Một tuần trước Lục Trạch đã nghe nói đến việc Hướng Hàn và Triệu Hàn Đông đang mập mờ, nhưng khi đó quá bận rộn, không có thời gian tìm Hướng Hàn nói chuyện. Vốn anh định đến khi hết bận sẽ nói chuyện rõ ràng với Hướng Hàn, nhưng không ngờ gặp được tình cảnh đó khi xã giao.
Anh không phải loại người có thể không để việc đó vào mắt nên lúc đó đã lựa chọn chia tay. Nhưng bây giờ xem ra, hình như mọi chuyện cũng không giống anh nghĩ. Hướng Hàn cũng không giống như thích đang Triệu Hàn Đông, hơn nữa còn vì giúp anh hả giận, đánh Triệu Hàn Đông một trận.
Lúc Tôn Thư Á nói cho anh biết Hướng Hàn và Triệu Hàn Đông có mờ ám, từng mờ mịt nhắc nhở: Hướng Hàn bị thế giới thượng lưu mê hoặc, bây giờ cậu ta hám giàu, nịnh hót, đã không còn là cậu nhóc nghèo năm đó dựa vào bản thân nỗ lực phấn đấu thi đậu trường học danh tiếng nữa rồi.
Mấy tiếng đồng hồ trước, nhìn thấy Hướng Hàn dựa vào trong lòng Triệu Hàn Đông, vẻ mặt lười biếng nói chia tay với anh thì anh tin lời Tôn Thư Á, thế mà lúc này lại cảm thấy mâu thuẫn vô cùng.
Lúc Hướng Hàn mới vừa kết giao với anh, anh cũng đã để đối phương biết về cuộc sống trong cái vòng luẩn quẩn này, tặng quà giá trị cho đối phương. Khi đó tuy trong mắt Hướng Hàn có ước ao, nhưng hơn cả là sự vui mừng. Sau đó anh bị đuổi ra khỏi nhà, Hướng Hàn cũng không từ bỏ, trái lại còn nói muốn cùng nhau vượt qua khó khăn với anh, mà tại sao đột nhiên đã thay đổi?
Triệu Hàn Đông!
Lục Trạch chợt nghĩ đến người này, trong lòng sáng tỏ.
Đúng, là Triệu Hàn Đông tiết lộ việc mình quen với Hướng Hàn cho cha, bởi vậy mình mới bị đuổi ra khỏi nhà. Lẽ nào Hướng Hàn biết chuyện này, cố ý làm như thế, muốn giúp anh hả giận?
Nhưng dù là như vậy, cũng đâu cần thiết phải chia tay cơ chứ? Lục Trạch rơi vào trầm tư.
Nếu Hướng Hàn mà biết anh đang suy nghĩ cái gì, nhất định sẽ cười to ‘ha ha ha’, nói cho anh ta biết: Anh suy nghĩ nhiều quá rồi!
Lúc đầu nguyên chủ thực sự định đồng cam cộng khổ với Lục Trạch, nhưng bị Triệu Hàn Đông dụ dỗ một chút, suy nghĩ đã lập tức thay đổi, thực sự không liên quan gì đến việc trả thù.