Trong lòng Trì Duật tuy không muốn tiếp xúc quá nhiều với cô, nhưng anh tốt xấu gì cũng là bác sĩ chủ trị của cô, biết mình cũng không thể phớt lờ cô, cho nên mỗi ngày vẫn bớt chút thời giờ tới thăm cô, để cô đúng hạn uống thuốc cùng tiêm thuốc, rồi khoẻ lại thật nhanh.
Trong khoảng thời gian này, cô kiểm tra rất nhiều hạng mục, mỗi mục giá cả đều không rẻ, khi Bắc Ngu được đưa tới bệnh viện không một xu dính túi, cả người đều là máu được đưa vào đây, khoản tiền thuốc men kếch xù này vẫn là Trì Duật giúp cô chi trả.
Nhưng anh cũng không nói cho đối phương biết chuyện này.
Miễn cho cô lại muốn làm chuyện xấu xa gì đó nữa.
Mãi cho đến một tháng sau, vết thương trên người cô cũng tốt hơn nhiều, sau này trở lại tái khám là được rồi, Trì Duật mới phê chuẩn cho cô xuất viện, giúp cô xử lý thủ tục xuất viện.
Bắc Ngu bởi vì bị thương ở đầu, khi đưa vào bệnh viện phải cạo sạch mái tóc dài đến eo, bây giờ đã qua một tháng, bởi vì vết thương trên đầu vẫn chưa lành hẳn, để bảo đảm miệng vết thương sạch sẽ, cô phải thường xuyên cạo sạch tóc.
Cô cảm thấy mình như vậy thật sự rất xấu rất khó nhìn.
Thật ra, ngày đó tỉnh lại khi đi toilet soi gương cô đã phát hiện mình thật sự rất khó coi, không phải vì ngũ quan dung mạo ban đầu của cô khó coi, mà là vết thương của cô mất máu quá nhiều, sau đó băng bó khắp người nhìn không giống người cũng không giống quỷ, Trì Duật ghét bỏ cô cũng là chuyện rất bình thường.
“Ngày mai xuất viện, chuẩn bị đi.” Trì Duật kiểm tra chỉ số cuối cùng cho cô xong, phát hiện không có vấn đề gì, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngẩng đầu nói với cô.
“Em có thể không xuất viện hay không?” Băng trên đầu Bắc Ngu đã được tháo ra một phần, hiện tại miệng vết thương của cô vẫn còn chưa lành hẳn, tuy về sau có lẽ sẽ để lại sẹo, nhưng tóc mọc dài ra thì sẽ không sao.
Trên đầu cô đội chiếc mũ ngư dân, nhìn qua vô cùng trẻ trung, càng khiến người ta cảm thấy đáng yêu.
“Còn chỗ nào không thoải mái?” Trì Duật thấy vẻ mặt của cô không giống như đang nói giỡn, cũng nghiêm túc hỏi.
“Em không có không thoải mái……” Bắc Ngu thở dài, “Sau khi em xuất viện cũng không biết nên đi đâu.”
“Bắc Ngu tiểu thư, cô lại muốn làm cái quỷ gì?” Trì Duật đã biết trình độ bám người của cô, trong khoảng thời gian này cũng là tránh được thì tránh.
Nhưng mà, rất nhiều lúc anh không thể hoàn toàn tránh được.
Nhiều khi giúp cô nghe nhịp tim hoặc là kiểm tra vết thương trên người, cô vẫn sẽ không an phận, sẽ chủ động vén đồng phục bệnh nhân mỏng manh lên vừa khít đến phía dưới bộ ngực nhũ, không đến mức lộ ra hoàn toàn, nhưng tình huống như vậy cũng đủ khiến người ta mơ màng.
Đôi khi Trì Duật thật sự bị cô bức cho không thể làm gì, năm lần bảy lượt thiếu chút nữa muốn đầu hàng, nhưng anh trước sau nghĩ tới nơi này là bệnh viện, tuyệt đối không thể làm ra hành vi vi phạm y đức được, lúc này mới bình tĩnh lại giúp cô kiểm tra như thường lệ.
Chỉ là Bắc Ngu lại không an phận, rất nhiều lần đều trắng trợn táo bạo mà kɧıêυ ҡɧí©ɧ câu dẫn anh, làm anh thiếu chút nữa phá giới, anh thật sự rất sợ cô.
Mà bây giờ cô lại nói với mình cái gì mà không muốn xuất viện, bởi vì sau khi xuất viện không biết nên đi đâu…… Anh liền cảm thấy hoàn toàn vô nghĩa.
“Em biết anh không thích em, có lẽ anh cũng thật sự không phải ông xã của em,” Bắc Ngu thấy vẻ mặt anh không quá kiên nhẫn, có chút nhụt chí: “Hơn nữa anh còn giúp em ứng trước tiền thuốc men, em thật sự rất cảm ơn anh.”
Trì Duật rũ mắt nhìn cô không nói chuyện, cho rằng cô khẳng định còn có chiêu khác.
“Ừm, em không sao, anh không cần trông chừng em.”
Bắc Ngu không nói tiếp, chỉ cười cười với anh, làm trong lòng Trì Duật hơi ngẩn ra, cuối cùng vẫn không nói điều gì, mà thu hồi báo cáo trực tiếp xoay người rời đi.
Bắc Ngu nhìn bóng dáng anh không chút do dự mà rời đi, dẩu dẩu môi, cúi đầu không nói nữa, biểu tình lại có chút cô đơn.
---------
Các bạn muốn đọc truyện nào của bên mình thì có thể IB TELEGRAM (Tieu_Muoi0831) để mua truyện RẺ HƠN (chuyển trực tiếp, không cần đổi vàng)