Tôi Và Chồng Hoán Đổi Cơ Thể

Chương 2

02.

Tôi lạnh lùng nhìn Phùng Thiến ngủ ngon lành trên giường.

Hai má cô ta hơi ửng hồng, trên xương quai xanh và ngực có những vết dâu tây rất rõ.

Trong không khí vẫn còn phảng phất mùi tanh mặn ghê tởm.

Nghĩ lúc trước, Phùng Thiến đến nhà thăm cô đang dưỡng thai, tôi nhìn thấy vết đỏ ở xương quai xanh cô ta.

Khi đó tôi còn trêu ghẹo, “Cậu quen bạn trai mới rồi đấy à? Sao không nói cho tớ biết?”

Mặt Phùng Thiến đỏ bừng, “Vẫn chưa đến lúc nói, chờ đến lúc thíhc hợp tớ sẽ nói cho cậu.”

Tôi được khen ngợi nên tự hào tận đáy lòng, “Thiến Thiến xinh đẹp như thế, nên bạn trai cậu chắc chắn cũng là người lịch sự, tài giỏi nhỉ.”

Lúc này Tần Tiêu đi đến, đút miếng đào đã cắt sẵn vào miệng tôi và nói, “Đương nhiên bạn trai của Thiến Thiến không kém anh rồi nhỉ.”

Ánh mắt Phùng Thiến đều ở bàn tay đang đút đào cho tôi, cười nói, “Không đúng rồi, Trân Trinh, nếu tớ tìm được người đàn ông tốt như chồng cậu, chắc phải đi thắp hương thờ phật mất.”

Khi đó tôi còn đang đắm chìm trong hạnh phúc, cho rằng mình đang có một tình yêu mà ai ai nhìn cũng ngưỡng mộ, ca ngợi.

Nhưng lúc đó tôi không chú ý đến ánh nhìn nhau triền miên như tơ của bọn họ.

Chỉ đến lúc này, tôi mới nhận ra một sự thật rõ mồn một.

Ông chồng Tần Tiêu của tôi, đã, sớm, ngoại, tình, rồi.

__

Đi ra từ khách sạn, tôi bắt taxi đi thẳng tới bệnh viện.

Trong phòng chờ sinh, Tần Tiêu đau đến mức sắc mặt trắng bệch, ôm bụng cuộn mình trên giường.

“Đau, đau qua, tôi không chịu nổi…”

Mồ hôi thấm đẫm trán của Tần Tiêu, cơ thể anh run lên vì cơn gò.

Thấy tôi đứng ở cửa, anh gần như lấy hết sức để hét lên.

“Trân Trinh, em đứng bất động ở đây thì có ích lợi gì? Mau nghĩ cách đổi lại cơ thể với anh, anh không chịu nổi.”

Nếu như không biết anh nɠɵạı ŧìиɧ, tôi thể nào cũng sẽ vô cùng đau khổ, chỉ muốn chuyển hết cơn đau của anh lên người cô.

Nhưng lúc này, cô chỉ đứng đó, nhìn nỗi đau của anh trong bình yên.

“Chồng à, không phải anh nói rất yêu em hay sao? Anh yêu em như vậy, chắc hẳn sẽ vì em mà chịu đau, sinh con nhỉ?”

Cô dùng giọng nói của anh, chậm rãi nói.

Ngón tay Tần Tiêu suýt chút nữa xé toạc cái gối ra: “Anh chỉ nói vậy thôi! Anh là đàn ông, làm sao có thể sinh con cho em được!”

“Bây giờ anh đang ở trong cơ thể của em còn gì, không phải cơ hội đây sao?”

Khoé môi của cô cong lên, đi đến phía mép giường, vỗ vai trấn an anh, “Anh sinh cho em đi, chứng mình tình yêu của anh và em, xem anh có yêu em thật lòng hay không.”

“Anh mẹ nó còn chưa yêu em đủ nhiều sao?” Tần Tiêu tức đến mức hộc máu, không nhịn được mà chửi thề, “Em có thai, ở nhà không làm gì cả, anh làm việc để cho em ăn, cho em mặc, cho em nhà cao cửa rộng, chứng minh tình yêu của anh cho em đấy còn gì!”

Tôi rút tay lại, nhìn anh với vẻ trịch thượng: “Ồ, vậy sao?”

Da đầu của Tần Tiêu tê dại mỗi khi nhìn thấy tôi, cuối cùng anh cũng tìm được một chút lí trí trong cơn đau đẻ, nhận ra một vấn đề mấu chốt.

“Trân Trinh, em… em đã ở đâu khi em tỉnh dậy từ cơ thể của anh?” Anh hỏi với đôi môi run rẩy đầy tội lỗi.

Tôi nhìn sâu vào mắt anh, “Anh ngủ ở đâu thì em tỉnh lại ở đó. Anh nói xem?”

Giọng nói cất lên, sắc mặt Tần Tiêu vốn đã trắng bệch, nay lại càng thêm xám xịt.

“Trân Trinh, em khoan hãy nghe anh giải thích, mọi thứ không giống như những gì em nghe thấy đâu!”

Tôi bình tĩnh nói: “Được, giải thích đi.”

“Anh… anh và cô ấy, chỉ, chỉ là…”

Tần Tiêu không thể bịa ra bất kì lí do chính đáng nào, anh lo lắng đến mức thở không ra hơi, bụng dưới căng cứng, kèm theo những cơn gò đau đẻ dữ dội.

Rồi hét lên một tiếng kêu tê tâm phế liệt.

“A—”

Y tá ở bên ngoài cũng nhanh chóng chạy vào, vén váy bệnh viện của Tần Tiêu lên nhìn:

“Vỡ nước ối rồi! Sản phụ sinh ba sắp sinh rồi!”