Đến khi trời tối, Vệ Mẫn mới ra khỏi đồn cảnh sát, viên cảnh sát phụ trách vụ án đi sau cậu, “Cháu cần đưa về không?”
“Không cần, cảm ơn.” Cậu kéo cao cổ áo, lại ho một tiếng.
Buổi tối gió lạnh thấu xương, có bông tuyết rơi dưới chân.
“Cháu thực sự không biết ai đánh mình hả?” Lão Trần vẫn cố gắng đến cùng: “Cháu phải tin tưởng cảnh sát, cháu còn nhỏ, không phải chuyện gì cũng giải quyết bằng nắm đấm được.”
“Chú, cháu thực sự không biết, nếu biết cháu có thể không nói với chú sao ạ?” Vệ Mẫn bật cười bất đắc dĩ, vết thương di chuyển theo khóe miệng, đầu lông mày nhăn lại.
“Vậy được, nếu nhớ được cái gì thì cứ liên hệ… liên hệ với chú là được.” Lão Trần vỗ vỗ cánh tay cậu, “Về sớm đi, đừng để bà của cháu lo lắng.”
“Vâng, cảm ơn chú, quay về cháu sẽ gửi lại tiền thuốc men.”
“Chút tiền này còn tính toán với chú, về đi.” Lão Trần nhìn bóng lưng cậu thiếu niên biến mất trong màn đêm, khẽ thở dài.
Đi được một đoạn, Vệ Mẫn nghe thấy tiếng bước chân đằng sau thì dừng lại.
Mấy người ở trong góc tối chạy chậm đến gần, cầm đầu nhìn thấy miếng gạc trên đầu Vệ Mẫn, mắng: “Mẹ kiếp, có phải bọn Đỗ Nhất Bân không?”
Vệ Mẫn ừ một tiếng, dựa vào tường, lấy một điếu thuốc và bật lửa trong túi quần ra, ngọn lửa bập bùng thoáng qua, cậu hít một hơi thật sâu, ánh lửa như ẩn như hiện trong đêm tối.
“Đừng gây chuyện.” Cậu nói.
“Cứ chịu thiệt như này?” Đỗ Khang nhận lấy hộp thuốc Vệ Mẫn ném, lấy ra một điếu rồi đến gần chạm vào đầu lọc của cậu, “Đây không phải tác phong của mày.”
“Là bọn mình kɧıêυ ҡɧí©ɧ trước, lần này xem như hòa đi.”
“Mẹ nó, nếu cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì bọn nó cũng vào đồn.”
Đỗ Nhất Bân cũng là học sinh trường Trung học số Tám, không giống nhóm người Vệ Mẫn, cậu ta nắm trên tay kha khá mặt bàn, bình thường trộm chó bắt mèo được không ít.
Tuần trước, Vệ Mẫn vô tình trông thấy hắn dẫn người dọa dẫm tống tiền học sinh tiểu học, vì quen đứa trẻ ấy, cậu đứng ra ngăn cản.
Biết Đỗ Nhất Bân không nhịn được, Vệ Mẫn cố ý đi một mình mấy ngày, cứ tưởng đánh một trận là qua chuyện, cậu nào có ngờ.
Haizzz.
Vệ Mẫn ấn đầu điếu thuốc vào tường: “Có vào hay không cũng không sao, chỉ cần không phải do chúng ta là được.”
“Biết rồi, bây giờ mày về nhà à?
“Mấy ngày này không về, sợ dọa bà cụ sợ.”
Vệ Mẫn lớn lên cùng bà nội, ngày thường cũng có làm thêm rồi qua đêm ở ngoài, bảo người đến thông báo một tiếng, ở tạm nhà Đỗ Khang một đêm.
Trải giường xong, Đỗ Khang ngồi xuống mép giường: “Mày nói mày vào đồn cảnh sát, chuyện mày bị đánh, Đỗ Nhất Bân có dám truyền ra ngoài là nó làm không?”
Vệ Mẫn cởϊ áσ khoác, “Miễn là thấy tao bị lép vế, ai làm quan trọng sao?”
“Đệch.” Đỗ Khang đấm xuống giường một cái, “Tốt nhất là nó đừng nói một chữ nào cả.”
Vệ Mẫn cởϊ qυầи áo xong, thân trên để trần dựa vào bàn, phần bụng có một vết bầm tím, trông rất đáng sợ, cậu lấy dầu thuốc trên bàn, đổ vào lòng bàn tay rồi xoa lên vết bầm.
Mùi thuốc nồng nặc lan tỏa khắp phòng.
Đỗ Khang đi tới mở cửa sổ ra, gió lạnh cuốn theo bông tuyết bay thẳng vào trong phòng, cậu ta lại vội đóng vào, chỉ để lại một khe hở, “Tao đi ngủ đây, mày làm xong rồi đi nghỉ sớm chút.”
“Ừm.”
Cậu ta đi đến cửa, bỗng nhớ ra gì đó, “Nhân tiện, ai báo cảnh sát vậy?”
Vẻ mặt Vệ Mẫn không thay đổi, rút tờ khăn giấy lau sạch dầu thuốc trong lòng bàn tay, giọng điệu bình tĩnh như thường, “Không ai cả, không biết.”
“Thật không?” Đỗ Khang lẩm bẩm đi ra ngoài: “Còn muốn cảm ơn một tiếng…”
Vệ Mẫn vứt khăn giấy đi, nhặt chiếc áo phông lên mặc lại, tiếng gió rít len lỏi vào phòng qua khe hở, cậu duỗi tay đóng chặt cửa sổ.
Cả phòng yên tĩnh.
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi suốt đêm.
Thứ Hai, giao thông ở An Thành tê liệt do tuyết rơi dày đột ngột, Ôn Từ bị kẹt trên đường gần bốn mươi phút.
Chú lao công đang cầm cây chổi quét tuyết rơi trước cổng trường, chủ nhiệm Giang chỉ vào hàng ngũ bên cạnh, Ôn Từ giữ im lặng đi qua đó đứng.
Suy xét nguyên nhân do thời tiết, cuối cùng chủ nhiệm Giang cũng không nói gì nhiều.
Ôn Từ đi theo đến tòa nhà giảng dạy, vừa bước vào, không biết có phải ảo giác của cô không, những ánh mắt xung quanh như có như không nhìn về phía cô.
Cô ra vẻ không để ý cúi đầu liếc nhanh qua quần áo của bản thân, chỉ lo có phải mặc ngược quần không, hoặc là đôi tất bị thủng.
Nhưng đều không có.
Lên đến tầng sáu, có bạn học quen biết đến chào hỏi, “Này, Ôn Từ, cậu với lớp Tự nhiên——”
“Ôn Từ!” Lâm Hiệu từ trong lớp chạy ra, cưỡng chế đứng giữa hai người, kéo Ôn Từ đi: “Nhanh, có chuyện cần cậu.”
“Sao, sao vậy?” Ôn Từ không biết nguyên do, theo cô bạn vào phòng nước.
“Cậu quen Vệ Mẫn?”
Trái tim của Ôn Từ trật một nhịp, “Ai?”
“Vệ Mẫn lớp A18.” Lâm Hiệu sợ cô không nhớ ra, “Cái người hay đọc bản kiểm điểm trong lễ chào cờ, ở lớp Tự nhiên ấy.”. Tru𝑦ệ𝙣 chí𝙣h ở ﹎ T RuMTRU𝓨𝓮N.𝐯𝙣 ﹎
“Không, tớ không quen mà, sao vậy?” Ôn Từ nhớ lại ngày hôm qua, trong lòng hoảng sợ không sao nói được, cậu không xảy ra chuyện gì đấy chứ?
“Vậy tại sao cậu ta lại đi khắp nơi nói với mọi người, cậu…” Lâm Hiệu lưỡng lự, rồi dứt khoát bảo: “Nói cậu yêu thầm cậu ta.”
Phút chốc phòng nước trở nên yên lặng.
Nghe rõ tiếng nước nhỏ giọt.
“Gì cơ?!” Lần đầu tiên trong đời, Ôn Từ kích động muốn chửi thề, “Cậu, cậu, cậu ta sao vậy chứ?”
“Mấy cậu bạn cùng lớp chơi game với cậu ta nghe cậu ta bảo vậy, Vệ Mẫn nói cậu thầm mến cậu ta từ lâu rồi, còn có người thấy cậu gửi thư tình cho cậu ta, nói có căn cứ hẳn hoi.” Lâm Hiệu cũng hơi lo lắng: “Cậu có chọc gì đến cậu ta không?”
“Tớ không có.” Ôn Từ nhớ đến hôm qua, lẽ nào trách cô lo chuyện bao đồng, nhưng cô cũng cứu cậu mà? Tạm thời cô không nghĩ được gì cả, nghiến răng nói: “Tớ đi tìm cậu ta.”
“Này—— Cậu đợi đã.” Lâm Hiệu kéo cô lại, “Bây giờ cậu đi tìm cậu ta, không phải để người khác xem trò vui sao? Bình tĩnh trước đã.”
“Vậy là mọi người đều biết chuyện… tớ yêu thầm cậu ta rồi hả?” Ôn Từ nghiến răng ken két.
“So ra thì lớp Tự nhiên biết nhiều nhất, sáng nay đến trường bọn mình mới biết, dù sao cũng lan truyền rất nhanh, cậu cũng biết, tốc độ nhiều chuyện trong trường rất nhanh mà.” Lâm Hiệu nhớ đến gì đó: “Có chuyện này, cậu nghe rồi nói không chừng sẽ hả giận chút.”
“Cái gì?”
“Hình như Vệ Mẫn bị ai đánh á, còn rất nghiêm trọng, sáng nay cũng không đến trường, tiết tự đọc buổi sáng còn có cảnh sát đến lớp họ tìm người thẩm vấn nữa.”
Tâm trạng Ôn Từ có hơi phức tạp, không thể nói rõ là hả giận hay tức giận hơn nữa, “Vậy cậu có biết lúc nào cậu ta đến trường không?”
Lâm Hiệu lắc đầu: “Tớ cũng không rõ lắm, cậu ta thường xuyên trốn học, nói không chừng lần này bị đánh nên thấy mất mặt, cố ý không đến trường đó.”
Cô ấy nghĩ đến gì đó: “Không phải cậu ta muốn giữ thể diện, nên mới cho người tung tin cậu yêu thầm cậu ta đó chứ?”
Ôn Từ giận muốn chết, về lớp nằm ườn ra bàn như con đà điểu, ngăn chặn rất nhiều sự thăm dò và nhiều chuyện.
Suốt buổi sáng Vệ Mẫn cũng không đến trường, Ôn Từ không tiện xuống tầng dưới, chỉ có thể dựa vào bạn của Lâm Hiệu là Dương Tranh truyền tin tức.
Giờ ăn trưa, cậu bạn đột nhiên chạy lên tầng, gọi cô và Lâm Hiệu ra ngoài, “Vệ Mẫn đang ở căng tin, các cậu muốn tìm cậu ta hả?”
Một lúc Ôn Từ cũng không chờ được nữa, “Bây giờ đi ngay.”
Giờ này, căng tin đã vắng tanh.
Buổi sáng Vệ Mẫn có hơi sốt, hình như vết thương bị nhiễm trùng, cũng không đến phòng khám xử lý, Đỗ Khang mua thuốc cho cậu tự xử tại nhà, lại ngủ một giấc rồi mới đến trường.
Cậu không có khẩu vị, nếu không phải Đỗ Khang khăng khăng, cậu đã sẵn sàng về lớp ngủ tiếp rồi.
Căng tin đã cũ, gió lùa vào cửa sổ vù vù, đầu Vệ Mẫn cũng ong ong theo, trong cơn mê cảm giác có người đến gần.”
“Chào cậu.”
Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt chớp chớp, mới ý thức được không phải ảo ảnh: “Có chuyện?”
Đỗ Khang sợ lúc này có người chạm vào vảy ngược của Vệ Mẫn, vội bưng hai bát mì chạy tới, nước mì văng ra một ít, rơi trên mặt đất, bắn lên giày của Ôn Từ: “Xin lỗi xin lỗi.”
“Không sao.” Ôn Từ không quan tâm đến điều này, cô nhìn Vệ Mẫn, cố gắng giữ bình tĩnh: “Chào cậu, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”
Vệ Mẫn đang ngồi, vẻ mặt rất tiều tụy: “Chuyện gì?”
Ôn Từ không lòng vòng với cậu nữa, đi thẳng vào vấn đề: “Sao cậu lại nói với người khác tôi yêu thầm cậu?”
“Khụ—” Đỗ Khang lau khóe miệng, thuận tay bê bát mì trên bàn lên, liếc nhanh Ôn Từ một cái, không dám nói nhiều.
Ôn Từ thuật lại vài ba câu sáng nay nghe thấy một lần nữa, “Bên trong… sẽ không có hiểu lầm gì chứ?”
Vệ Mẫn vẫn nhìn cô, không di chuyển, ngay cả vẻ mặt cũng không đổi.
Ước chừng mười mấy giây, Ôn Từ thấy khóe miệng cậu khẽ giật giật, vẽ ra đầy ý xấu, nụ cười lười biếng và bất cần.
“Không có, là tôi nói.”
==========
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Từ: Cậu có duyên ghê (Nghiến răng)