[Zhihu] Chộn Rộn

Chương 4

7.

Tôi có lý do để nghi ngờ con nhóc này đến ăn chực.

Một bữa cơm, Tề Sở ăn tới nỗi không khép nổi miệng, Tống Nhân trao đổi ánh mắt với tôi, đây là tình địch à?

Không, đây là cái thùng cơm*.

*từ này cũng có nghĩa là kẻ ăn hại, vô dụng.

Sau khi ăn uống no say, Tề Sở “ợ” một cái đầy tao nhã, hơi xấu hổ nhưng vẫn cố gắng duy trì dáng vẻ tình địch.

“Anh Hành Chi thích người ăn nhiều, anh ấy nói mặt em mà tròn vo thì mới dễ thương.”

Ồ.

“Còn nữa, anh ấy nói rằng em cười trông rất đẹp, nên hãy cười nhiều.”

Haha.

Nói xong con bé nở nụ cười tiêu chuẩn lộ 8 cái răng, mấy anh chàng, cô nàng đi qua thấy vậy cũng cười.

Tề Sở đắc ý nhìn tôi, trên mặt thiếu điều khắc 4 chữ “em rất đáng yêu” lên.

Tống Nhân không dám nhìn thẳng, lấy một tờ giấy đưa cho cô bé, “trên răng dính rau.”

Tề Sở:…

Lúc đó tôi nghĩ đến chuyện buồn nhất trong đời mình mới miễn cưỡng không cười thành tiếng.

Cuối cùng, Tề Sở khóc thút thít chủ động đi về, lúc rời đi con bé còn để lại một câu kinh điển, “Em sẽ còn quay lại.”

Sau khi Chu Hành Chi biết chuyện, đã gọi điện và giải thích rằng gia đình cậu ấy và Tề Sở là bạn thân.

Khi còn bé từng chơi chung với nhau nhưng cậu ấy chỉ xem cô bé như em gái mình.

Hoàn toàn không có ý gì khác.

Không nghe thấy tôi nói chuyện, giọng điệu cậu ấy đột nhiên cao lên, có chút vui vẻ, “Ây dô, chẳng lẽ cậu tức giận à?”

Tôi đang điều chỉnh ống kính và bắt gặp một con vẹt đuôi dài trong tầm nhìn của mình, đang bận ghi hình nó.

“Đừng làm phiền nữa, tớ bận lắm, đang ngắm chim.”

“…À.”

Hai ngày trước kỳ nghỉ ngắn mùng một tháng năm, tôi không có lớp học.

Vì vậy, tôi đã đặt vé máy bay và về nhà sớm.

Đội huấn luyện của Chu Hành Chi cũng được nghỉ sớm, lúc biết tôi về nhà, cậu ấy gọi điện thoại cho tôi.

“Vẫn chưa nghỉ mà cậu đã về rồi sao?”

“Thư viện trường chật kín người, văn phòng của giáo sư sắp bị đạp hỏng rồi, nhưng người nào đó lại hí hửng trở về.”

Nói bóng nói gió, ý tứ tố cáo mạnh mẽ.

Tôi cười, “Vậy thì sao?”

“Vậy…nếu như cái kính viễn vọng của tớ bị mất thì làm sao?”

Tôi cười lớn.

“Vậy tớ đặt vé máy bay quay lại?”

“Thật sao?”

“Giả đó.”

Ngày thứ hai về nhà, tôi dẫn cháu gái đi họp phụ huynh, nhưng bất ngờ lại nhận được điện thoại của Chu Hành Chi.

“Tớ ở sân bay, mau tới đón tớ.”

Giọng điệu y hệt cô bé thanh mai, tôi xem giờ vẫn còn kịp, dắt cháu gái nhỏ Đoàn Tử tới sân bay đón người.

Trên đường đi tôi dặn đi dặn lại Chu Hành Chi phải có chừng mực, Đoàn Tử khá sợ người lạ.

Ai biết đón được người, đứa cháu gái sợ người lạ của tôi bám vào người Chu Hành Chi không chịu xuống.

Cậu ấy đặt Đoàn Tử sau lưng xuống, nhìn tôi nói, “Có phải cậu có hiểu lầm gì với sợ người lạ không?”

“...”

“Đi thôi, chú dẫn cháu đi họp phụ huynh.”

Đoàn Tử năm nay mới vào tiểu học, chiếc khăn quàng đỏ còn thắt xiêu xiêu vẹo vẹo.

Bởi vì đi học sớm nên đứng trong hàng giống như củ khoai tây mới mọc.

Trước cuộc họp phụ huynh, trường sẽ tổ chức lễ khai mạc, hiệu trưởng phát biểu hùng hồn trên sân khấu, học sinh vỗ tay nhiệt liệt.

Chúng tôi đứng nhìn ở dưới gốc cây lớn đằng xa, xung quanh rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng côn trùng và âm thanh từ khán đài.

Chu Hành Chi dựa vào gốc cây, gò má yên tĩnh, dịu dàng.

Dưới sự im lặng tột độ, tôi nghe thấy tiếng động từ dưới đất chui lên.

Cậu ấy xoay người qua, đối mặt với tôi, tôi sợ hết hồn, trên mặt nóng bừng.

“Sao thế?”

Tôi luống cuống quay đầu lại, nhìn về phía xa, thuận miệng nói.

“Kéo cờ kìa.”

Ai ngờ Chu Hành Chi còn luống cuống hơn cả tôi, đỏ mặt nói: “À, cậu thấy sao?”

Tôi chỉ quốc kỳ từ từ được kéo lên cao ở phía xa: “Không thấy à?”

“……Ồ”

8.

Sau buổi họp phụ huynh, tôi định đưa Đoàn Tử về nhà, lại nhớ tới Chu Hành Chi, bèn hỏi cậu ấy ở đâu.

Cậu ấy cười, “Còn có thể ở đâu, ở nhà thôi.”

Tôi chợt nhớ lúc trước cậu ấy có nói là học cùng trường cấp 2 với tôi, nhà cũng ở đây nhưng trường to như thế.

Cậu ấy trông như vậy, không có lý nào tôi lại không hề có ấn tượng với cậu ấy.

Nghe chúng tôi nói vậy, Đoàn Tử không vui, nhao nhao đòi đến nhà Chu Hành Chi chơi.

“Được rồi, đi thôi.”

Nhà của Chu Hành Chi đã lâu không có người ở, nhưng dì dọn vệ sinh sẽ đúng hẹn đến quét dọn nhà cửa.

Trước khi Chu Hành Chi về đã báo cho dì ấy, nên khi bước vào rất gọn gàng, sạch sẽ.

Bên trong trang trí đơn giản, nội thất bình thường, nhưng phong cách rất ấm áp.

Ánh mắt tôi rơi vào tủ trưng bày, nơi có một bức ảnh đóng khung của một gia đình ba người.

Tôi cầm lên, càng nhìn càng thấy quen quen.

Đột nhiên nhớ tới, đứa bé ở giữa chẳng phải là tên nhóc mập bị tôi đánh cho rất thảm hồi cấp hai sao!

Bàn tay dài mạnh mẽ kéo khung ảnh ra, tôi kinh ngạc nói: “Hóa ra tên nhóc mập kia là cậu!”

“Không, không phải tớ.”

“Rõ ràng là cậu! Nốt ruồi trên mặt hai người giống hệt nhau.”

“…”

Tôi không hiểu tại sao cậu ấy cứ giấu giếm, lẽ nào không chấp nhận nổi chuyện mình từng mũm mĩm à?”

“Không phải cậu ghét cậu ấy à?” Chu Hành Chi hung hăng chọc chính mình trong ảnh.

“Tớ bắt nạt người khác, còn mập như vậy, chẳng phải cậu nói nếu cậu gặp lại tên này sẽ đánh nó một trận sao.”

“…”

Tôi thật đáng chế.t.

“Đây chẳng phải là nói đùa à, với lại lúc ấy cậu đâu dám b.ắt n.ạt người khác, hễ cậu bắt ai, cũng không bị tớ đánh mà?”

Tôi an ủi định cậu ấy, nhưng không nhận thấy khoảng cách của chúng tôi gần như thế nào.

Tay cậu ấy buông ra, tiếng “lách cách” vang lên, khung ảnh rơi xuống đất, cũng may trên sàn nhà lót một tấm thảm mỏng.

Tôi nhặt nó lên, vừa muốn đứng dậy nhưng không bỏ lỡ sự cứng ngắc của cậu ấy.

Không phải chứ.

Cả người Chu Hành Chi vô cùng quẫn bách.

Để tránh sự lúng túng, tôi bất chấp rót một ly nước cho Đoàn Tử đang xem phim hoạt hình.

“Đoàn Tử, uống chà(*), ún trà? Không phải, uống trà này.”

(*) nữ chính nói lựu.

“Hứa Diên, tớ thích cậu.” Giọng nói mạnh mẽ vang lên.

Chu Hành Chi đang đưa lưng về phía tôi đột nhiên mở miệng, từ góc độ của tôi chỉ có thể thấy được cơ bắp căng chặt của cậu ấy.

“Từ cấp hai tớ đã thích cậu, lúc đó tớ thực sự không bảnh trai, thế nên tớ chỉ có thể dựa vào việc giả vờ bắt nạt người khác mới có thể thu hút sự chú ý của cậu.”

“Cho dù bị đánh tớ cũng rất vui.”

“Sau đó tớ học cùng cấp ba với cậu, đại học, chọn khoa thể dục, tham gia đội bơi, cho đến khi trở thành dáng vẻ như bây giờ, tớ mới dám đi tới trước mặt cậu.”

“Hứa Diên, bây giờ cậu, cũng thích tớ một chút được không?”

Tôi tiến lên, nắm lấy tay Chu Hành Chi, cố gắng hết sức để giọng điệu mình thật chân thành.

“Tớ rất cảm động, thật đó. Nhưng tớ hơi tò mò một chuyện.”

“Làm thế nào để giảm cân nhanh hơn? Tớ thực sự muốn biết.”

“...”

Cậu ấy hất tay tôi ra, đi về phía phòng tắm, tôi vội vàng níu lại.

Tôi đùa cậu ấy: “Xem chim nhé?”

Chu Hành Chi che mắt cười: “Đứng đắn à.”

“Đứng đắn.”

Trong phòng rất yên tĩnh, ngoại trừ âm thanh của phim hoạt và tiếng nước thỉnh thoảng rơi tí tách.

Không có điều gì khác.