Hạ Lan Quyết Và Liêu Mẫn Chi

Chương 35

Luyện tập nửa ngày, cuối cùng cũng được vào sân thực chiến, nam nữ hỗn hợp, Huống Miểu Miểu và Cố Siêu một đội, cô cùng Liêu Mẫn Chi một đội, Huống Miểu Miểu kĩ thuật không tồi, Cố Siêu thậm chí còn chơi tự do. Liêu Mẫn Chi một đối kháng hai, có chút hơi khó. Lúc sau Huống Miểu Miểu và Cố Siêu ngừng tấn công, Hạ Lan Quyết mới có cơ hội phát huy.

Hạ Lan Quyết chơi rất vui, Liêu Mẫn Chi ngồi bên cạnh thở hổn hển, hai chân dang rộng, mặt đỏ như nắng, đồng phục học sinh ngắn tay ướt sũng, ngọn tóc lấm tấm mồ hôi , cậu vuốt hai cái, làm lông tơ tóc vuốt thẳng đứng , thoạt nhìn cậu giống như một thiếu niên bảnh bao môi đỏ răng trắng.

Thời gian không còn sớm, Triệu Linh gọi điện giục cô về nhà.

Huống Miểu Miểu nháy mắt với Hạ Lan Quyết, Hạ Lan Quyết hiểu ý, đi tới tìm Liêu Mẫn Chi: "Về nhà? Chúng ta cùng đi."

Liêu Mẫn Chi trầm thấp "ừm" một tiếng, gió chiều đầu thu hơi se lạnh, mọi người đều mặc áo ngắn tay, cậu lấy từ trong ba lô ra bộ đồng phục học sinh dài tay, kéo khóa lên trên, lưng đeo cặp, theo Hạ Lan Quyết ra khỏi sân bóng.

"Có mệt không?"

"Vẫn ổn."

"Hôm nay thật sự cảm ơn cậu."

"Không có việc gì."

"Trở về nghỉ ngơi thật tốt."

"Ừm."

Cậu nói giọng mũi, nói nhấn rõ từng chữ nên nghe càng mơ hồ.

Hai người vẫy tay tạm biệt trước cửa nhà để xe, Hạ Lan Quyết đột nhiên nói "Này" một cái, ghé vào tai cậu: "Liêu Mẫn Chi, cậu không đeo máy trợ thính có nghe được giọng nói của tớ không?"

“Nghe không rõ.” Cậu nhìn có chút mệt mỏi, rũ mi mắt nhìn cô, “Tớ đọc khẩu hình.”

Nhà của Liêu Mẫn Chi nằm ở vùng lân cận bến xe Thành Hương, nếu đạp xe từ trường cấp ba Bắc Tuyền có lẽ mất khoảng hơn nửa giờ đồng hồ, chặng đường cũng không tính là gần, ban đầu bố mẹ muốn cho cậu ấy ở trong ký túc xá trường, nhưng nếu như vậy thì trong nhà sẽ chỉ còn hai người Nhậm Hoài Mạn và Liêu Khả Khả, Liêu Mẫn Chi không cam lòng.

Tấp xe đạp ở lối vào siêu thị, Liêu Mẫn Chi xách balo đi vào trong, Nhậm Hoài Mạn mặc một chiếc áo khoác màu xanh in chữ “Sư phụ Khang” đang đứng thanh toán tại quầy.

Thật lòng mà nói, cách ăn mặc này đem so sánh với người thanh niên trẻ có gu thời trang với mái tóc gợn sóng, đi giày da, cao gót cùng với chiếc moto đắt đỏ trong tấm ảnh album cũ kia thì hoàn toàn không phù hợp.

Lâm Khả Khả kéo chiếc ghế vuông ngồi dưới bóng đèn sợi đốt để làm bài tập, nghe thấy tiếng bước chân lại gần : “Anh hai!” cô chạy như bay đến ôm lấy cặp sách cậu rồi kéo khóa như một thói quen : “Hôm nay có đồ ăn ngon gì không, socola socola, em đây thích nhất là socola đó.”

Trong cặp sách của anh trai cô thỉnh thoảng sẽ xuất hiện đồ ăn vặt, đều là những loại không thể tìm thấy ở siêu thị nhà cô, Liêu Khả Khả đang đói bụng vô cùng thích thú.

Khách hàng đã về, Nhậm Hoài Mạn bước lại gần hỏi con traitrai : “Trời cũng đã tối thế này, tại sao giờ mới về nhà?”

“Chơi bóng ạ.”

“Lại chơi cùng với Cố Siêu sao?”

“Vâng.”