Hạ Lan Quyết Và Liêu Mẫn Chi

Chương 27

Hai ngày thi trôi qua rất nhanh.

Trở lại lớp đi học bình thường, sách của cô đã được Liêu Mẫn Chi dọn về giùm, nằm ở trên bàn một cách đoan đoan chính chính.

Hạ Lan Quyết nói cảm ơn với Liêu Mẫn Chi, cậu rất nghiêm túc bảo cô đừng khách khí.

Không cho bọn họ thời gian kịp thở, các giáo viên chấm bài một cách thần tốc, thành thích thi tháng rất nhanh đã được công bố, hạng nhất là bạn nữ Phương Thuần, hạng nhì là bạn nạm Hứa Đoan Ngọ.

Hạ Lan Quyết thi không tốt mà cũng không tệ, thấp nhất là môn vật lý, 61 điểm miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, Hạ Lan Quyết vẫn có chút chột dạ, Đường Đường thật sự đã viết mấy công thức vật lý dưới bàn học, Hạ Lan Quyết có nhìn một cái, nếu làm bằng năng lực, thì thành tích thực tế chỉ có 57 điểm mà thôi. Cũng may tiếng Anh của cô có chút tương lai, 125 điểm, miễn cưỡng có thể gắn cái chân què là vật lý về lại một chút.

Trong lớp xếp hạng 25, tuột một chút.

Tổng thành tích của Liêu Mẫn Chi tốt hơn cô, hạng 17 trong lớp, điểm toán lý hóa đều rất ổn định, tiếng Anh là thấp điểm nhất, chỉ có 79 điểm —— nhưng Hạ Lan Quyết biết, 30 điểm phần nghe cậu không có điểm nào.

Phiếu điểm được phát ra, mặt sau còn đính kèm một cuốn sổ tay tâm lý, cổ vũ học sinh và phụ huynh đồng tâm hiệp lực, coi thành tích lần này như một tảng đá, nỗ lực tăng chiều cao cho nó.

Hạ Lan Quyết có chút mất mát cầm phiếu điểm về nhà, Triệu Linh nhìn kỹ, sắc mặt cũng không tệ, chủ yếu là động viên cổ vũ cô: “Thi Tiếng Anh cũng không tệ lắm, kém mấy môn kia có chút xíu thôi, bây giờ nỗ lực vẫn còn kịp.”

Bất ngờ là Triệu Linh không gây áp lực cho cô, Hạ Lan Quyết cũng tự giác làm một bé ngoan, chủ động để điện thoại lại nhà, số lần đến tiệm sách cũng giảm đi.

Bầu trời tháng Mười không còn nắng gắt, thời tiết dần dần trở nên mát mẻ, số người vận động trên sân thể dục cũng dần dần tăng lên.

Buổi chiều hằng ngày, ủy viên thể dục và Cố Siêu, còn có một vài bạn nam trong trong thích vận động vui chơi, ngẫu nhiên cũng sẽ rủ Liêu Mẫn Chi, đúng lúc các bạn nữ trong lớp vừa nói vừa cười bước vào.

“Các cậu muốn đi đâu?” Hạ Lan Quyết nắm lấy Huống Miểu Miểu.

“Đánh cầu lông.” Huống Miểu Miểu giải thích, “Trong lớp có một nhóm nhỏ thích chơi cầu lông, thời tiết tốt thì bọn tớ sẽ ra sân thể dục hoạt động một chút.”

“Liêu Mẫn Chi và Cố Siêu cũng đi à?”

“Cố Siêu thường xuyên đi chung, ngẫu nhiên cũng sẽ dẫn theo Liêu Mẫn Chi.”

Đáng tiếc Hạ Lan Quyết không biết đánh cầu lông, thiên phú vận động hoàn toàn vô duyên với các loại cầu.

Nhưng mà Hạ Lan Quyết không chịu thua, cô đi theo Huống Miểu Miểu tới đó vài lần, vung vợt đánh đánh nhưng cầu không qua lưới, ngại ngùng vì mình kéo chân sau, hậm hực ngồi ở ngoài đường biên làm quần chúng vây xem.

Cô giúp bọn họ giữ quần áo và nước uống, điện thoại, ví tiền…, trong tay có thêm một cái hộp màu trắng nhỏ, đó là hộp đựng máy trợ thính của Liêu Mẫn Chi, khi cậu vận động thì sẽ tháo xuống.

Một cặp máy trợ thính không hề rẻ, cô tìm hiểu nhãn hàng mà Liêu Mẫn Chi đang dùng, có giá hàng vạn.

Kết thúc một hiệp, Liêu Mẫn Chi được thay ra, Hạ Lan Quyết đưa cho cậu khăn giấy, chống cằm, nghiêng đầu nhìn cậu.