Hạ Lan Quyết Và Liêu Mẫn Chi

Chương 25

Trên nền nhà có chút bụi, Hạ Lan Quyết vội vàng rút ra quyển vở nháp của mình, xé hai tờ, trải xuống nền.

Cậu đặt chồng sách lên giấy, Hạ Lan Quyết duỗi tay hỗ trợ, hai người ở gần nhau, bất thình lình ngửi được mùi xà phòng trên người cậu.

Chắc là hoa oải hương, hoặc là mùi của cam quýt, xông vào xoang mũi, hơi hơi mát lạnh, làm tinh thần người khác cảm thấy sảng khoái.

Trên đường về lớp học, Hạ Lan Quyết đi ở phía trước, Liêu Mẫn Chi đi ở phía sau, hai người cách nhau một hai bước chân.

Cậu nghiêng đầu, tầm mắt dừng lại bên ngoài hành lang.

Ánh chiều tà khi mặt trời lặn, ánh nắng chiều lộng lẫy, hoàng hôn chiếu lên từng ngóc ngách của sân trường.

Cô không biết nên nói gì, chỉ đành tìm chuyện để nói: "Mặt trời xuống núi, phong cảnh tuyệt đẹp.”

Liêu Mẫn Chi hình như không nghe thấy những lời này, không lên tiếng, cũng không quay đầu lại, sườn mặt nhiễm một ánh sáng màu rực rỡ, trước sau như một, yên tĩnh bình thản.

-

Ngày hôm sau gặp mặt ở phòng thi, Hạ Lan Quyết cố ý đi vòng qua từ phía sau, chào hỏi Liêu Mẫn Chi.

“Buổi sáng vui vẻ nha.”

Mặt mày cậu giãn ra, sắc mặt nhu hòa gật đầu với cô.

Hạ Lan Quyết đúng thật là ngồi ở bàn của Đường Đường.

Cô tìm được một cục kẹo cao su "Green arrow" trong hộc bàn, cho vào miệng nhai nhai, hạ bút viết mấy chữ, sau đó đóng gói lại nguyên vẹn nhét trả lại chỗ cũ.

Một ngày thi ba môn, buổi sáng thi ngữ văn, buổi chiều thi toán học, buổi tối thi vật lý.

Đề không tính là khó, tất cả đều thuận lợi, chỉ là vào buổi chiều trong lúc thi toán học, Hạ Lan Quyết bị một vài câu khó kéo chân, không kịp kiểm tra lại.

Năm phút cuối cùng, thầy giám thị lên tiếng nhắc nhở, chờ đến khi tiếng chuông vang lên, vỗ tay kêu mọi người dừng bút.

Mọi người ồn ào dừng lại, chờ giáo viên tới thu bài thi, Hạ Lan Quyết cũng gác bút xuống, nhìn bài làm của mình, kiểm tra xem có bỏ sót câu nào không.

"Dãy một bàn hai, bạn nam kia, đã hết giờ rồi, dừng bút.”

Thầy giám thị đi nhanh tới, gõ cốc cốc lên bàn của Liêu Mẫn Chi, kéo bài thi, giọng điệu có chút hung dữ: “Em sao thế, bảo em dừng sao em không dừng? Đã hết giờ rồi.”

Tất cả học sinh trong phòng thi đều đồng loạt nhất trí một động tác nghiêng đầu.

Hạ Lan Quyết ở chỗ mình "rắc" một tiếng rồi đứng lên: "Thưa thầy……”

Thầy giám thị cũng không so đo nhiều, xoay người đi thu bài thi của các em học sinh khác.

Liêu Mẫn Chi đậy bút lại, bình tĩnh ung dung thu dọn văn phòng phẩm và cặp sách, đi ra ngoài.

Hạ Lan Quyết dây dưa dây cà* thu dọn đồ đạc, cuối cùng đi đến bên cạnh thầy giám thị: "Thưa thầy, hai ngày nay thầy đều sẽ là giám thị phòng của tụi em ạ?”

*Chần chừ

“Đúng vậy.”

Kỳ thi hàng tháng chỉ là một kỳ thi nhỏ, nên nhà trường sắp xếp cũng không nghiêm, thông thường sẽ không thay đổi giáo viên giám thị.

"Bạn nam vừa rồi thầy nhắc nhở ấy ạ, thính lực của cậu ấy có vấn đề, không phải cố ý câu giờ đâu ạ, thầy đừng hiểu lầm cậu ấy. Khi hết giờ thầy có thể nhắc riêng cậu ấy được không ạ." Má cô hơi hơi nóng lên, “Chúng em học chung lớp, cậu ấy là bạn cùng bàn của em.”

Giải thích xong với thầy giám thị, Hạ Lan Quyết quay về lớp của mình.