Hạ Lan Quyết Và Liêu Mẫn Chi

Chương 22

Cậu nhìn thấy mọi người đều đang nhìn mình, ngỡ ngàng chớp mắt một cái, không biết rõ nguyên nhân, nhìn một vòng thấy Hổ ca chỉ tay với cậu, cậu hơi nhíu mày nhưng sắc mặt lại bình tĩnh, Hổ ca chầm chậm đi tới.

Chỉ có lớp trưởng lấy lại tinh thần sớm, chạy đến chỗ Hổ ca thấp giọng giải thích.

Cố Siêu đứng ở nhóm sau cùng, cũng đẩy những bạn học cùng lớp ra, đi tới bên Liễu Mẫn Chi vỗ lưng vài cái, cùng nhau đứng trước mặt Hổ ca.

Ba người nói mấy câu.

Hổ ca gãi đầu một cái: “Xin lỗi, vừa rồi thầy đã hiểu lầm em.”

“Bây giờ hoạt động tự do, muốn chơi đá banh thì bạn học theo ủy viên thể dục lên kho lấy banh.”

Đoàn người giải tán, các học sinh nữ đều ngời dưới bóng cây, tất cả đều nhìn nhau, mọi người đều có chuyện muốn nói.

Có người hỏi Hạ Lan Quyết: “Vì sao Liêu Mẫn Chi không nghe được? Giọng nói của cậu cũng có chút kỳ lạ.”

Hạ Lan Quyết gãi mặt: “Tôi cũng không biết.”

Cô và cậu không nói chuyện phiếm, loại đề tài này cô không dám hỏi.

“Cậu là người ngồi cùng bàn cũng không biết? Bình thường hai người nói chuyện như thế nào? Nói chuyện gì vậy?”

Cái gì không nói.

“Tôi biết.” Một cô gái trầm mặc ít nói, tên Lý Phi chen vào nói “Tôi có một người bạn học cùng lớp cấp 2 với Liêu Mẫn Chi.”

“Nghe nói khi còn nhỏ cậu bị sốt cao, bị tiêm đến hỏng lỗ tai, loại này rất nghiêm trọng, âm thanh rất lớn cũng không nghe được, chỉ ở bên cạnh cậu ấy mới nói chuyện được, cậu ấy còn có giấy chứng nhận khuyết tật, lúc thi vào trung học, còn vào trường thi đặc biệt.”

“Nghe nói cậu không thể vào học ở trường bình thường, phải đến học ở trường câm điếc nhưng ba mẹ cậu không chịu vì thành tích ở cấp 2 vô cùng tốt, luôn đứng đầu lớp.”

“Nhưng mà cậu cũng như vậy, không nói nhiều, bạn tôi học cùng cậu ấy hai năm cũng chỉ nói vài câu.”

Các bạn nữ yên lặng lắng nghe, không hẹn mà cùng thở dài.

“Thật thê thảm, cũng không dễ dàng.”

“Cũng có chỗ có lợi đi, ví dụ như ngủ sẽ không bị ai ồn ào, không bị ai quấy rầy, có thể tập trung học bài, còn thắng cảnh miễn phí vé vào cửa.”

“Thật ra ngẫm lại, cũng không đặc biệt thê thảm, cậu ấy có thể mang máy trợ thính, vẫn có thể nghe được âm thanh, có thể sinh hoạt bình thường, ít nhất so với người mù, người tàn tật còn tốt hơn nhiều.”

“Vậy trong lúc thi tiếng Anh sao cậu nghe được?”

Hạ Lan Quyết đứng dậy, đứng bên đường biên sân bóng.

Cô xem Liêu Mẫn Chi và Cố Siêu cùng nhau đi tới sân bóng rổ, Cố Siêu ném bóng vào rổ, đứng ở dưới rổ nhặt bóng, uốn người ném bóng lại cho Liêu Mẫn Chi, cậu nhận bóng, lại ném bóng trở lại, hai người qua lại mấy cái, đều bày sẵn tư thế tấn công.

Hai người một ăn mặc sặc sỡ, một đen trắng xám, Liêu Mẫn Chi hơi kém về chiều cao nhưng càng gầy mảnh, một người mạnh mẽ rộng rãi, một người hướng nội hết sức tĩnh lặng, nhảy lên xuống, nhưng đều linh hoạt đẹp mắt.

Huống Miểu Miểu cũng lại gần hai mắt sáng lên: “Thật đẹp trai.”

“Ừ, nhìn thật đẹp trai.” Hạ Lan Quyết phụ họa

Chuông tan học buổi trưa kêu lên, hai người còn ở sân bóng chạy tới cái rỗ, sau cùng sắc mặt Liêu Mẫn Chi ửng hồng, vuốt tay áo lau mồ hôi, nhặt bóng ra khỏi sân.