Nhà trường bắt đầu quán triệt tinh thần và kỷ luật của trường. Thẻ ra vào khuôn viên trường, dáng vẻ và thiết bị điện tử được quản lý nghiêm ngặt. Buổi lễ chào cờ được tổ chức vào sáng thứ Hai, hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm hạ lệnh và cảnh cáo nhiều lần, yêu cầu tiêu biểu, nêu gương, thúc đẩy tác phong học tập.
Sau khi kết thúc cuộc họp buổi sáng, mọi người tụm năm tụm ba đi đến lớp học. Cao Phong thấy Hạ Lan Quyết và một vài nữ sinh trong lớp mua đồ uống ở quầy bán hàng, chào hỏi rồi đẩy kính: “Hạ Lan Quyết, tôi không nhìn thấy Liêu Mẫn Chi, có phải cậu ấy không đến buổi chào cờ ban sáng hay không, chủ nhiệm lớp giao nhiệm vụ đó, cậu mau nhắc cậu ấy, đừng để cậu ấy bỏ lỡ nó"
"Đã biết."
Chuyện của Liêu Mẫn Chi, giáo viên và các thầy coi ban giám hiệ đều biết, sau nhiều lên lớp như vậy, giáo viên của các môn học thường tìm các học sinh hàng đầu tiên để trả lời câu hỏi, Hạ Lan Quyết cũng không biết đã bị gọi bao nhiêu lần, nhưng Liêu Mẫn Chi vẫn vững vàng ổn định, các giáo viên đều chủ động lướt qua cậu.
Các bạn cùng lớp xung quanh cũng lần lượt nghe kể. Phía sau Hạ Lan Quyết là một bạn nữ, lúc đầu còn phàn nàn Liêu Mẫn Chi chặn hết bảng đen, nhưng sau khi biết chuyện cũng không còn nói gì, chủ động dời bàn sang bên cạnh.
Hạ Lan Quyết bước vào lớp dưới ánh nắng vàng rực rỡ.
Cô lập tức nhìn thấy Liêu Mẫn Chi ngồi trên ghế, cụp mí mắt, yên lặng chép lại từ đơn tiếng anh.
Lông mi dày nhưng không cong vυ't, mắt hai mí nhưng hội tụ đường nét nội liễm tựa móc sắt sơn bạc, khí phách như núi như sông, đường cong mỏng, mặt lạnh như lưỡi dao, người khác đánh giá cậu hẳn là sắc lạnh băng lãnh, nhưng cậu lại tỏa sáng bằng sự chân thành của mình.
Hừ, thật sự là khó hiểu.
Cô chống cằm, vươn tay ra, những ngón tay mảnh khảnh gõ “lộc cộc” thu hút sự chú ý của cậu, trời, da của cô so với da cậu còn đen hơn, chắc do cô phơi nắng ở thôn Triệu gia trong kỳ nghỉ hè, nhưng làn da của cậu trắng như vậy lại không có cảm giác giống con gái.
Liêu Mẫn Chi quay đầu nhìn người nọ, màu mắt cậu như trà nâu, nhìn kỹ lại có cảm giác trong suốt như hạt thủy tinh, vừa sáng sủa vừa yên tĩnh.
“Vừa rồi trong buổi chào cờ thầy hiệu trưởng có thông báo, từ nay về sau mỗi ngày đều phải mặc đồng phục đi học, không được mang dép lê, không được tùy ý cho người ngoài mượn thẻ trường, và không được nhuộm hay uốn tóc.”
“Còn nữa, cấm yêu sớm, bắt được sẽ xử phạt, không được mang điện thoại di động, máy chơi game vào lớp, không được mang đồ ăn vào lớp.”
Cậu lặng lẽ ghi nhớ thông tin cô vừa nói, sau đó gật đầu: “Đã biết. Cảm ơn!”
“Không có gì.”
Cô để một viên kẹo bên tay cậu: “Ăn kẹo không? Cái này ngon lắm!”
“Không cần, cảm ơn.”
Hạ Lan Quyết mi mắt cong cong, mỉm cười với cậu một cái, để viên kẹo lại chỗ cũ.
Viên kẹo này vẫn còn để lại trên bàn, câu chuyện kết thúc ở đây.
Hình thức ngồi cạnh nhau là như vậy.
Bầu không khí xung quanh bạn cùng lớp cực kỳ hòa hợp, cô có thói quen ngồi ở bàn đầu tiên nhưng thỉnh thoảng cảm thấy có chút vắng vẻ, không thể nói chuyện với bạn cùng bàn, đôi khi nhớ tới cái gì buồn cười, cũng không có bạn bên cạnh để chia sẻ.