Hạ Lan Quyết Và Liêu Mẫn Chi

Chương 13

Các giáo viên bộ môn đều đề cử một số sách giáo khoa, cái gì mà 《 Hoàng cương 》, 《 Khái niệm mới》, 《 Một quyển thông 》, Hạ Lan Quyết mỗi môn chọn một quyển, lại tìm thêm hai quyển tạp chí.

Thời gian không còn sớm, hai người định đi ăn cơm trưa.

"Ở trên đường học sinh có một mì thịt hầm, ăn không? khá ngon á.”

"Ăn, nghe cậu.”

Nhà Hạ Lan Quyết ở gần trường, một ngày ba bữa đều ăn ở nhà, ngẫu nhiên cũng sẽ ra ngoài ăn với bạn bè, mì thịt hầm của tiệm này rất đông khách cho nên trước nay chưa từng ghé thử.

Đường học sinh thưa thớt bóng người, cơ bản đều là học sinh nội trú ra ngoài mua đồ, cô đi theo Đường Đường vào quán, phát hiện bên trong đã có không ít người ngồi.

Một đám học sinh cấp 3 chen chúc trong quán mì, có nam có nữ, nam thì cao to, nữ thì hoạt bát đáng yêu, bên dưới bàn có mấy quả bàn bóng rổ, mọi người tụm lại với nhau nói chuyện đến khí thế ngất trời.

Đường Đường và Hạ Lan Quyết chọn một góc kín đáo ngồi xuống, nhìn về hướng phát ra âm thanh.

"Trời nóng như vậy mà cũng có người ra ngoài chơi bóng rổ.” Đường Đường dõng lỗ tai lên, “Có trai đẹp kìa.”

“Có một người trong lớp tớ.” Hạ Lan Quyết đè thấp âm lượng, “Mau ăn nhanh lên, ăn xong liền đi.”

“Ai?”

"Người mặc đồng phục xanh dương.”

“Rất đẹp trai nha, tên gì vậy? Cậu có muốn tới chào hỏi một cái không.”

“Cố Siêu.” Hạ Lan Quyết lắc đầu, sắc mặt rối rắm, “Chính là cái người, cái người “xe cứu thương” đó.”

“Xe cứu thương? Chính là cậu ta à? Ha ha ha ha ha ha…” Đường Đường lại trộm liếc mắt ngắm một cái, nắm chặt đôi đũa buồn cười nói, "Cái người này buồn cười thật sự, tớ nhớ tới một lần là lại mắc cười một lần, chắc chắn lúc đó trong lòng cậu ta đang nghĩ, mẹ nó, khai giảng mới được một tuần, có bạn nữ suýt chết vì vẻ đẹp trai của tôi, ha ha ha ha……”

Hạ Lan Quyết lấy khăn giấy chặn cái miệng đầy dầu mỡ của cô ấy: “Đừng cười.”

"Sau đó cậu có nói chuyện với cậu ta nữa không?”

“Không có!” Hạ Lan Quyết tức giận, "Tớ trốn còn không kịp.”

Đường Đường che miệng cười xong, câu lấy vai Hạ Lan Quyết, “Không sao, nhiều như vậy, cậu ta không thấy cậu đâu, đừng ngại.” Cô chọt chọt Hạ Lan Quyết, "Nhìn kìa nhìn kìa, bàn bên kia, có người còn đẹp trai hơn, còn có mỹ nữ.”

Hạ Lan Quyết lé mắt nhìn lén, đúng là rất đẹp trai, mỹ nữ cũng rất xinh đẹp, da ngâm và cao, mặc váy hai dây, gương mặt vô cùng diễm lệ.

Hai người đều mặc áo thun in hình hoạt hoạ, sạch sẽ mộc mạc, ngồi ở đó nghe tiếng ồn ào náo nhiệt như hai con gà con, một bên sột sột ăn mì, một bên lén lút nghe người ta nói chuyện phiếm, ăn được một nửa, nhóm người này kề vai sát cánh ra về.

Trong tiệm lập tức an tĩnh.

“Bọn họ thật tiêu sái.” Đường Đường húp một ngụm nước súp, cảm khái.

Hạ Lan Quyết cũng uống một ngụm súp, thở dài.

Thanh xuân của người ta thì gọi là hừng hực khí thế, còn thanh xuân của các cô thì gọi là gϊếŧ thời gian.

Ăn xong cơm trưa, Hạ Lan Quyết và Đường Đường tay khoác tay đi mua sắm, đi dạo một đường dọc theo các cửa hàng mua sắm, nhân tiện mua một ít khăn giấy kẹp tóc, các văn phòng phẩm nhỏ nhỏ đáng yêu.