Hạ Lan Quyết Và Liêu Mẫn Chi

Chương 4

Người nọ cúi đầu đếm 10 tệ tiền xu trước, sau đó lấy thêm hai tờ 5 tệ tiền giấy, để tiền xu vào trong tiền giấy, đặt trong tay đưa cho cô, Hạ Lan Quyết gộp hai tay lại, vội vàng nói cảm ơn, thở hắt ra, thầm nghĩ không ổn, ra khỏi siêu thị, chạy như vũ bão.

“Sao lại chậm như vậy, chờ cô nửa ngày rồi.”

"Rất xin lỗi rất xin lỗi.” Hạ Lan Quyết đưa tiền xu cho bà dì.

Cô một hơi chạy như điên về, bài kiểm tra thể chất 800 mét của trường cô cũng không liều mạng như vậy, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, trong lòng cũng hoang mang rối loạn, đặt mông xuống ghế, cầm cái mũ rơm của ông ngoại phe phẩy mãnh liệt, quay đầu nhìn thoáng qua siêu thị mini bên kia đường có người đi vào, một lát sau, người đó cầm theo cái túi nilon đi ra.

Hôm nay thời tiết đặc biệt nóng, kéo dài đến 10 giờ, những cân rau dưa cuối cùng cũng bán hết với giá rẻ, Hạ Lan Quyết và ông ngoại thu dọn đồ đạc lên xe ba bánh, ông ngoại đi đến tiệm cách vách mua chút trái cây đem về, Hạ Lan Quyết lau lau mồ hôi trên trán: “Ông ngoại, con đi mua nước nha.”

Hai bên đường chính là các tòa nhà dân cư, trên đường kỳ thật cũng có vài cái siêu thị gia đình, cái gì mà "Siêu thị Tiểu Lý”, "Siêu thị Mùi Hoa Lúa”, Hạ Lan Quyết cân nhắc vài giây, nhấc chân đi vào cái siêu thị hồi sáng kia.

Trong quầy thu ngân có người ngồi, trên người mặc một chiếc áo thun tối màu được giặt sạch sẽ, thậm chí có một loại cảm giác giống như nhung mịn, mềm mại dán lên người, trông rất gầy và mảnh khảnh, một tay hắn đặt trên bàn, tay còn lại thì đặt trên cổ, cụp mắt, lật từng trang sách.

Trong tiệm không mở điều hòa, chỉ có một chiếc quạt lớn xoay vù vù, cổ áo bị gió thổi, quét qua những sợi tóc có chút dài của thiếu niên che mất cái trán, bay phấp phới dán lên cặp lông mày đen nhánh.

Hạ Lan Quyết đứng nghỉ chân trước cửa tủ đông, cảm nhận được sức gió mạnh mẽ của quạt điện đập vào mặt, nhìn ngắm hai bên, đúng lúc đυ.ng phải ánh mắt của hắn nhìn qua.

Hắn nhìn cô một cái, rồi lại yên lặng cúi đầu đọc sách, nhưng phân thần vẫn chú ý đến động tĩnh của cô.

Hạ Lan Quyết lấy chai nước đã đông đá ra, lại đi tới tủ đông lấy kem đậu xanh, cầm đồ trong tay đi tới, ánh mắt quét tới quét lui trên mặt bàn, cuối cùng lấy thêm một cây kẹo trái cây, đặt ba thứ lại với nhau.

Cô biết hắn vẫn luôn nhìn mình, giả vờ bình thản, thái dương bị phơi nắng đến ửng hồng, cơn nóng được gió thổi bay đi, bên tai là tiếng tập âm ồn ào, cũng thổi tan giọng nói của cô, run rẩy như mặt nước gợn sóng: "Cái này bao nhiêu tiền?”

Thiếu niên cúi đầu, kéo đến máy tính, bấm bấm, xương ngón tay và mạch máu nổi lên dưới lớp da.

Hạ Lan Quyết nghe thấy một chuỗi giọng nữ máy móc: “Một cộng một cộng 2.5, tương đương 4.5”

Xoay máy tính đến trước mặt cô, màn hình đối diện hiển thị “4.5”.

Ồ, 4 tệ 50 xu.

Hạ Lan Quyết nhìn máy tính, lại nhìn người trước mặt, cảm thấy có chút mờ mịt, lại có chút cổ quái không nói nên lời, cô duỗi tay vào túi quần móc ra túi tiền lẻ của mình, lấy ra 5 tệ.

Người nọ thu tiền, gật đầu, từ trong hộp tiền lẻ lấy ra đồng tiền 50 xu, đẩy đến trước mặt Hạ Lan Quyết, lại thuận tay lấy ra một cái túi nilon nhỏ trong suốt, cho nước khoáng, kem và kẹo trái cây vào, đưa cho cô.

“Cảm ơn!”

Cậu cũng không nói chuyện, rũ mắt, lại ngồi xuống ghế, tiếp tục vùi đầu đọc sách.