“Cắt!”
Đạo diễn Tống hô to, kêu cả đoàn phim dừng lại, thoạt nhìn sắc mặt vô cùng âm trầm.
Đã là lần thứ 13 cảnh này không qua được rồi.
Vốn tính tình của anh đã không tốt, nên lúc này đây, anh bèn chỉ vào người phụ nữ đang nằm trên giường, quát tháo ầm ĩ, “Lạc Nhan! Cô có biết đóng phim không vậy? Cô đang bị Hoàng Thượng thưởng long ân đó, vậy mà động tác cứng ngắt như người chết làm gì không biết! Phải mềm mại dịu dàng đó, cô có hiểu không?! Cảnh này phải diễn thật sống động vào, đã nói bao nhiêu lần với cô rồi! Nếu cô là người xem thì cô có muốn xem cảnh phi tần được Hoàng Thượng ân sủng mà cứng đờ như người chết không?!”
Lần đầu tiên bị mắng trước mặt mọi người, nên cô gái nhỏ cảm thấy thẹn vô cùng, mặt đỏ tai hồng. Cô cúi đầu thật thấp, che kín mặt trong chăn, rồi kéo chăn càng lên cao hơn nữa, dùng hết sức để che đi thân thể vốn đang áo quần không chỉnh tề của bản thân.
Trong lúc Lạc Nhan không biết phải làm sao, thì trên đỉnh đầu cô truyền đến một giọng nam trầm thấp, nghe có vẻ vô cùng ôn hòa hiền hậu.
“Đạo diễn Tống, A Nhan đã biết sai rồi! Dù sao thì cũng là lần đầu cô ấy đóng phim, lại còn là mấy cảnh giường chiếu như thế này, nên không thể tránh khỏi việc khó nhập vai được. Anh còn mắng cô ấy nữa, thì cô ấy sẽ chẳng còn mặt mũi nào để ra ngoài gặp người khác đâu!” Ảnh đế Lục sắm vai Lý Long Cơ đã mở miệng rồi, nên đạo diễn cũng thôi mắng mỏ, tập trung quay nốt cảnh phim.
Thấy có người vì mình mà giải vây, Lạc Nhan khẽ ló đầu ra từ trong chăn mà giương mắt nhìn về phía anh. Vừa thấy khuôn mặt tuấn tú mà mình rất quen thuộc, thì hốc mắt của cô đã đỏ bừng lên rồi.
“... Anh Cẩn Nam.”
Ảnh đế Lục Cẩn Nam nhẹ nhàng vỗ đầu cô gái, rồi an ủi nói, “Không sao đâu, đây là lần đầu tiên Nhan Nhan đóng phim mà, có thể quay được như thế này cũng đã là quá tốt rồi.”
Nói rồi, anh dùng tay nâng mặt của Lạc Nhan lên, rồi vuốt đi nước mắt còn đang vương trên gò má hồng. Nhìn chằm chằm mặt cô một lát, rồi Lục Cẩn Nam bèn mở miệng trêu chọc, “Còn khóc nữa, em sẽ trở thành mèo hoa đó!”
Lạc Nhan thành công bị anh chọc cười, bèn cười rộ lên.
Thấy nụ cười của người con gái trong lòng, ảnh đế Lục bèn ôm cô vào trong lòng mình, rồi tiếp tục ôn nhu an ủi. Động tác của Lục Cẩn Nam lúc này giống hệt với khi anh an ủi cô ngày còn bé, dùng tay vỗ nhẹ lưng cô, “Để anh đi nói chuyện với đạo diễn Tống. Em ở đây ổn định lại cảm xúc của mình nhé, rồi đợi anh trở về.”
Nói xong, anh bèn hôn lên phần trán trơn bóng của cô gái, rồi mới đứng dậy, đi đến chỗ đạo diễn Tống.
Thấy đại ảnh đế đã lên tiếng như vậy rồi, nên đạo diễn Tống cũng cho anh chút mặt mũi, dù sắc mặt vẫn còn đang âm trầm, nhưng vẫn ngừng trừng mắt. Nhưng rõ ràng, vị đạo diễn kia vẫn còn đang rất tức giận.
Nếu là một người khác đến đây khuyên can, thì đạo diễn Tống chắc chắn sẽ chẳng nể nang gì hết. Thậm chí, anh còn có thể chỉ thẳng vào mặt người kia, mắng to: "Anh là cái thá gì mà đến đây khuyên tôi? Cảnh quay như vậy đã quay 13 lần rồi, vậy mà còn ở đây bảo tôi phải làm người tốt ư, tôi thật sắp phát điên lên rồi!”