Quyến Rũ Chồng Người Khác

Chương 2: Không được kêu...

Chương 2: Không được kêu…

“Anh rể.. Anh làm gì vậy.” Tô Uyển sắp khóc ra đến nơi rồi, cả thân thể cô cứng đờ lên, một cử động nhỏ cũng không dám làm.

Cuối cùng cũng đến thời gian nghỉ hè, cô có thể thả lỏng tận tình chơi trò chơi trên điện thoại, hôm nay do cô quá tập trung chơi trò chơi trên điện thoại đến gần nửa đêm mới nhớ tới phải đi tắm rửa, không thể ngờ mới vừa tắm được một lát thì đột nhiên anh rể liền mở cửa ra mà đứng đó.

Hiện tại, anh rể còn đi vào trong phòng tắm, chị cô vẫn còn ngủ ở phòng ngủ bên cạnh, cô thực sự không biết anh ta rốt cuộc muốn làm cái gì, chỉ biết run rẩy hoảng hốt đứng đó, trái tim trong l*иg ngực đập thình thịch liên hồi.

Lục Dương móc ra một điếu thuốc từ trong quần tây, lấy bậc lửa châm thuốc, rồi đưa lên miệng hút một ngụm, đốm lửa màu đỏ của đầu thuốc đang lập lòe trong phòng tắm vừa nhỏ hẹp vừa hơi tối.

Anh lười biếng dựa vào trên cửa toilet, trong miệng nhả ra từng hơi khói thuốc, híp mắt đánh giá thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cô gái trước mắt, chậm rãi nói: “Đừng sợ, đêm nay sẽ không cắm vào tiểu huyệt em đâu, chỉ là muốn nhìn em tắm rửa thôi.”

Anh đây là nói tiếng người sao?! Anh rể sao lại là cái đồ lưu manh như thế này.

Tô Uyển cắn môi, sợ hãi nếu chị gái nghe thấy âm thanh sẽ đi lại đây mất, trong lòng vừa thẹn thùng vừa nôn nóng lo lắng.

Ngón tay thon dài của anh kẹp điếu thuốc hút, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm bầu vυ' to tròn của cô, ánh mắt nóng bỏng mang theo đầy du͙© vọиɠ xâm lược.

Tô Uyển bị anh rể nhìn chằm chằm khiến cho tiểu huyệt không tự chủ được mà chậm rãi tiết ra chất lỏng trong suốt, theo bản năng cô kẹp chặt hai chân, cảm giác trên mặt nóng lên như bị đốt cháy.

“Không muốn, anh mau đi ra ngoài.”

“Núʍ ѵú đều cứng dựng đứng lên rồi kìa, che cái gì mà che, cô bé dâʍ đãиɠ.”

Giọng điệu anh ta tùy tiện, nói xong anh bước đến gần kéo ra tay trái Tô Uyển đang cố che ở trước ngực, tàn thuốc nóng bỏng trực tiếp ấn lên da thịt non mịn ngay bầu vυ' cô.

Tàn thuốc vẫn đang nóng, lập tức đốt cháy da thịt, phát ra tiếng ‘xì’ rất nhỏ.

Bầu ngực là bộ phận mẫn cảm tươi mới của người con gái trẻ tuổi, lại cứ như vậy bị anh ta vô tình xem thành gạt tàn thuốc mà trực tiếp dí đầu thuốc đang cháy vào.

Từ chỗ bầu ngực truyền đến cảm giác nóng cháy đau đớn.

Ngay giây tiếp theo, bàn tay to dày của anh ta lập tức gắt gao che miệng cô lại, chặn lại tiếng kêu thảm thiết mà cô sắp sửa thét ra.

“Um...Ưʍ..” Đôi mắt xinh đẹp của Tô Uyển chứa đầy nước mắt, cô trừng lớn mắt như không thể tin tưởng nhìn về người anh rể trước mắt, tựa như đang phảng phất lên án hành vi của anh giờ phút này có bao nhiêu hung ác, tàn bạo.

Lục Dương dán mặt đến gần, hôn lên mặt cô.

Hơi thở ấm áp của anh phun ra lướt qua vành tai Tô Uyển, làm sau lưng cô dâng lên một cảm giác ngứa ngáy ớn lạnh, cả thân thể không khống chế được rùng mình một cái.

Cô chưa từng cùng người đàn ông nào có động tác thân mật đến như vậy.

Tiếng cười trầm thấp hơi khàn phát ra từ miệng anh, từng lời nói nhẹ nhàng nhưng mang đầy tính uy hϊếp tuôn ra từ đôi môi mỏng khẽ mở của anh, chậm rãi truyền vào tai cô: “Không được kêu, nếu kêu lên anh đây liền đem côn ŧᏂịŧ lớn cắm vào trong tiểu huyệt xử nữ của em đó, có hiểu không.” Nói xong, thân dưới anh đưa đến sát người cô, dùng côn ŧᏂịŧ căng phồng giữa háng đυ.ng chạm lên trên vùng bụng bằng phẳng mềm mại của Tô Uyển.