Năm Tháng Vội Vã

Chương 25: Trốn

Nụ hôn chỉ dừng lại tầm 3 giây, cả hai sau đó đều bất động tại chỗ không biết phải phản ứng như thế nào.

Sở Minh Huyên không phải lần đầu hôn người khác nhưng hương vị thơm ngọt và cái cảm giác bối rối này vì sao mà có đây, có phải vì em ấy chỉ mới 17 tuổi hay không?

Trong khi đó Triệu Nhã Ca thì im lặng cúi đầu, cô đang tự trách mình vì sao lại cảm thấy tim đập thình thịch và tự dưng lại xấu hổ thay vì đẩy chị ta ra kia chứ.

Nhưng mà... Đây là nụ hôn đầu của cô đó.

Cả hai nhìn trời, nhìn đất, nhìn xe, nhìn cả bàn tay mình chứ không cách nào nhìn thẳng đối phương.

Sở Minh Huyên vẫn còn giữ nguyên tư thế nửa quỳ nửa ngồi kia, cô gượng gạo tìm cho mình lí do về nụ hôn kia.

"Trên mép môi em có dính sữa, tôi... tôi giúp em lau nó thôi"

Vừa nói ra cái cớ này cô liền muốn tự vả mồm mình, ai đời vừa hôn con gái người ta xong lại bảo lau sữa giúp.

Triệu Nhã Ca quay sang nhìn Sở Minh Huyên, chị gái này không ngờ có thể vừa cướp nụ hôn đầu của cô lại còn chối bỏ, là cô sai khi để chị ta khinh bạc mình mà.

Cô nhìn chằm chằm vào chị ta không nói gì sau đó cười khẩy một cái "Vậy sao, vậy cám ơn chị" rồi đứng dậy đi vào trong.

Sở Minh Huyên biết là em ấy đang giận, nếu đổi lai là cô chắc đã cho đối phương một cái tát rồi.

À không, là ngay từ đầu không để họ đến gần.

Nói như vậy là em ấy đang có tình cảm với cô sao, vậy... vậy phải làm sao đây.

Cô vốn dĩ chỉ xem nơi này là chốn dạo chơi, đến lúc chơi chán thì sẽ quay về nơi mình đúng nghĩa thuộc về.

Hơn nữa cô chưa từng muốn chiếm lấy tình cảm chân thành của ai, đặt biệt em ấy còn là một cô gái mới lớn.

Nhưng mà tâm can cô thật sự không động tâm sao, là thật không có sao ?

Triệu Nhã Ca thông qua lớp cửa kính nhìn thấy rõ ràng sự bối rối và tự trách trên gương mặt đối phương, cô cảm thấy khá nực cười.

Chị ta chỉ hôn cô một cái thôi mà lại hối hận đến vậy, vậy còn cô, cô thì nên vui vẻ sao?

Đáng ra không nên để tình huống vừa rồi phát sinh mới phải.

Cô lắc đầu rồi tự cười chính mình sau đó nằm xuống giả vờ ngủ, giả vờ quên bên ngoài ban công hãy còn người đang làm tượng đá kia.

Sở Minh Huyên thở dài một cái đứng dậy đi vào trong, nhìn thấy Triệu Nhã Ca đã nằm xuống cũng biết em ấy hẳn là chưa ngủ chỉ là không muốn nhìn thấy cô thôi.

Cô bước tới kéo chăn đắp cho em rồi đi ra cửa, lúc đưa tay tắt đèn phòng còn cố tình nhìn em thêm một cái âm thầm thở dài.

Triệu Nhã Ca đợi nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại mới từ từ mở mắt, căn phòng đã không còn tối tăm mỗi khi tắt đèn như trước.

Cái con người kia không biết tìm ở đâu ra một ngọn đèn lấp lánh bảy sắc cầu vồng đặt vào đây.

Còn nói trông phòng cô sinh động hẳn ra khi có nó, chị ta làm như đây là phòng chị ta không bằng.

Ngày mai cô quyết định sẽ quăng nó đi cho đỡ chướng mắt.

Sở Minh Huyên và Triệu Nhã Ca đồng thời một đêm mất ngủ vì một nụ hôn ba giây.

Sáng hôm sau Triệu Nhã Ca nhất quyết nói chân mình đã khỏi và muốn tự đi học một mình, cô không muốn thấy hay đi chung với cái con người này.

Sở Minh Huyên cũng không đôi co, tối qua thức trắng một đêm làm cô gần như biến thành gấu trúc nên hôm nay cần ngủ bù.

Cô xem chừng Triệu Nhã Ca ăn sáng xong liền chạy lên phòng ngủ bù, làm bảo mẫu còn cực hơn làm giám đốc nữa.

Triệu Nhã Ca đi học mà trong lòng cứ ấm ức làm sao, cái con người kia thật sự xem như chuyện tối qua chẳng là gì với chị ta.

Thì ra chỉ có mình cô là tự mình đa tình.

Hùng Cường nhìn vẻ mặt như muốn ăn thịt người của cô bạn thì lấy làm khó hiểu, bình thường ngoại trừ cái bộ mặt như cục đá ra thì nó làm gì có cảm xúc gì, nay sao lạ vậy cà.

Cậu dùng vai đẩy vai Triệu Nhã Ca "Nè nay sao dạ, tới ngày hả ?"

Triệu Nhã Ca thuận theo cái đẩy nhẹ kia mà nằm úp xuống mặt bàn uể oải mắng "Cường ghen tỵ hả ?"

Hùng Cường bĩu môi "Mắc gì ganh, con gái mấy người tới cái ngày đó mỗi tháng là khóc than um sùm. Nào là đau bụng, đau lưng, mỏi vai, mỏi cổ "

"Chưa kể là tính tình còn ba chìm bảy nổi tối lênh đênh nữa, Hùng Cường xênh đẹp giỏi giang này sao mà phải ganh hen".

Đáp lại một ngàn từ than trách của cậu thì Triệu Nhã Ca chỉ *Ừ một cái coi như xong.

Hùng Cường liền tức điên lên, cậu dựng người cô ngồi dậy mặt đối mặt với mình "Nói coi, nay Ca bị gì. Đứa nào ăn hϊếp Ca nói muội nghe"

Triệu Nhã Ca nhìn cậu rồi gương mặt lạnh băng đột nhiên ủ rũ.

Sau đó cô dựa vào vai Hùng Cường kể lại chuyện bất tối qua, còn kể luôn cả cái cảm xúc kì lạ của bản thân.

Hùng Cường nghe xong thì nghiến răng cưa hỏi "Ca nói sáng nay chị ấy giả vờ coi như không có gì xảy ra hả?"

Triệu Nhã Ca gật đầu.

Hùng Cường rực giận đập tay xuống bàn "Cái bà chị đó dám khinh nhờn Ca, được rồi để chút Cường về nhà xử bả"

Sau đó lại hạ giọng yểu xều "Xin lỗi nha Ca, tại Cường kiếm bã về nên mới "

Triệu Nhã Ca cười yếu ớt vỗ mặt cậu "Khùng quá, liên quan gì tới Cường"

Có trách là trách cô dễ bị chị ta khi dễ thôi.

Nhưng điều khiến họ không ngờ hơn là kẻ nào đó đang được nhắc đến đã khăn gối bỏ trốn mất rồi.

Sở Minh Huyên đang mơ màng thì tiếng gọi từ điện thoại vang lên làm cô bị cưỡng chế mà thức dậy.

Chỉ vừa đưa lên đã nghe tiếng la inh ỏi của Tú Tú "Huyên Huyên mày đang ở đâu mau về đi, bà nội nhập viện rồi"

Một câu làm bừng tỉnh người mơ ngủ, cô không kịp hỏi gì chỉ vội vàng thay quần áo rồi chạy nhanh đến cánh cửa thời gian để trở về.

Triệu Nhã Ca và Hùng Cường mở cửa nhà chỉ thấy nhà trống trơn không có ai.

2 tháng qua cô đã quen nếu chị ấy không đưa cô đi học thì khi đi học về sẽ thấy bóng dáng chị ấy ngồi ở ghế sofa vừa xem phim vừa sơn móng tay.

Khi thấy cô sẽ lập tức tươi cười sau đó liền đi tới ôm balo giúp, có hôm còn làm dính cả nước sơn móng lên bàn tay cô.

Còn bây giờ cô thật sự không quen.

Hùng Cường đi khắp nhà tìm kiếm người sau đó lại gọi điện vẫn không tìm được Sở Minh Huyên, cậu vô cùng tức giận, chị ta vậy mà hôn xong lại trốn còn không để lại lấy một câu.

Triệu Nhã Ca cũng đang nhìn điện thoại của mình, không có lấy một tin nhắn. Chị ta thật sự muốn đi, đi mà không nói gì với cô sao ?

Chỉ một nụ hôn lại làm chị ta chán ghét đến vậy sao ?