Năm Tháng Vội Vã

Chương 22: Nghề Của Chị

Sở Minh Huyên cũng không biết phải an ủi kẻ đang thấy tình như nào, Tú Tú tuy cũng khá nhiều người yêu nhưng lần nào cũng do nó bỏ rơi người ta nên cô cũng không có dịp thấy nó đau khổ hay khóc lóc như này.

Cô lặng lẽ khui tiếp một lon bia tự mình uống lấy, tay còn lại thì không ngừng rút khăn giấy đưa cho Triệu Nhã Ca.

Cái cô bé này bình thường trông như không quan tâm chuyện gì vậy mà khi sỉn vô là như con dở hơi thế này, đúng là không nên để con gái say sỉn.

Cũng may sau khi khóc một trận thì cô bé này đã chịu yên tĩnh lại còn dựa đầu vào ngực cô ngủ một cách ngon lành.

Đúng, chính xác nơi em ấy dựa vào là ngực của cô.

Chắc có lẽ nó quá đồ sộ lẫn êm ái nên em ấy cứ lát dựa lát cọ làm tâm Sở Minh Huyên ngứa ngáy không thôi.

Từ khi đến đây đã hơn một tháng cô không đυ.ng vào phụ nữ, hoàn toàn thanh tâm quả dục. Vậy mà cô bé này lại vô tình khơi gợi lên, nhưng cô không thể lợi dụng lúc người say mà làm bừa.

Hơn nữa đây còn là một cô bé chỉ sắp bước sang tuổi 18.

Triệu Nhã Ca nằm trong ngực cô lầm bầm "Mới lần đầu yêu đương mà tôi đã bị thất bại thảm hại rồi"

Sau đó còn dụi dụi vào ngực cô lau hết nước mắt nước mũi vào đó.

Sở Minh Huyên nghiến răng siết chặt hai tay, cô thầm niệm kinh một lượt và đọc lại bài thánh ca để tịnh tâm lại.

Cô tự thề với bản thân sẽ không bao giờ để cô gái này uống say một lần nào nữa.

Cô ẵm Triệu Nhã Ca lên giường sau đó đi vào nhà tắm vắt khăn ấm ra giúp lau mặt cho con ma men kia.

Gương mặt trắng noãn dần hiện ra, nét mặt xinh đẹp thêm phần đầy sức sống của tuổi thanh xuân làm Sở Minh Huyên mê mẩn.

Nói thật thì cô bé này tâm tư lại trong sáng hơn vẻ ngoài lạnh lùng của cô bé.

Cô cuối đầu hôn lên môi em ấy một cái, thật mềm.

Một cái hôn đơn thuần.

Cô mệt mỏi nằm xuống cạnh Triệu Nhã Ca từ từ chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm Triệu Nhã Ca mơ màng xoay người ôm lấy Sở Minh Huyên nằm im trên cánh tay cô.

Sở Minh Huyên được một vật mềm mại chủ động dính vào cũng vô thức ôm lại, một đêm đầy hương thơm của bia.

Sáng sớm hôm sau khi Triệu Nhã Ca thức dậy liền phát hiện mình đang nằm trong vòng tay cô gái hư hỏng kia.

Cô khổ não vỗ trán, là lần thứ 2 rồi. Lần thứ hai cô uống say và chung giường với cô gái này.

Lại là một buổi sáng thức giấc trong ngượng ngùng.

Cũng không hiểu sao đêm qua sau khi kể hết mọi chuyện với chị ta thì trong lòng cô lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cũng không còn cảm giác đau khổ như trước.

Thật sự quá khó hiểu.

Cũng đã lâu Triệu Nhã Ca không đến nhà thờ đệm đàn thánh ca nên thừa dịp cuối tuần cô muốn đến tới đó.

Cô muốn tự mình đi nhưng con người dai như đỉa kia lại nhất quyết không chịu, cứ một hai phải chở cô đi.

Triệu Nhã Ca nhìn thấy con xe đạp điện đã lâu không gặp của mình thì có chút là lạ.

Cô còn nhớ lần đầu cô gặp chị ta thì lúc đó chị đang mặc váy cưới nhưng không bước chân đi ở thánh đường mà lại leo lên yên sau xe cô ngồi.

Cô khó khăn ngồi một bên xe bị cưỡng ép mà ôm lấy người phía trước.

Sở Minh Huyên nhìn cánh tay nhỏ nhắn kia mà khẽ cười, cô bé này cứng đầu cứng cổ còn hơn cục đá nữa.

Chẳng qua là cô là cô sợ lỡ như không may xe chạy nghiêng ngả rồi em ấy rớt xuống đường, vết sẹo cũ chưa lành lại thêm vết thương mới thì cô thật là có lỗi quá.

Tuy cô là tay đua cừ khôi nhưng xe đạp điện thì là lần đầu chạy nha.

"Tại sao lần đó chị lại leo lên xe tôi ?"

Triệu Nhã Ca đột ngột hỏi, thật ra cô có rất nhiều thắc mắc về cô bảo mẫu này nhưng do tính cô ít nói lại không xen vào chuyện người khác nên vẫn giữ im lặng bao lâu nay.

Sở Minh Huyên hơi giật mình, sau một lúc mới hiểu ra là em ấy nói chuyện lần đầu gặp mặt.

Cô cười cười thả chậm tốc độ thành mức rùa bò.

"À thì là... Lần đó là tôi ra tay nghĩa hiệp cứu giúp một đôi tình nhân trẻ thoát khỏi bể khổ chia ly nha".

Triệu Nhã Ca nhếch môi "Cô mà tốt như vậy"

Sở Minh Huyên lại cười lớn "Em không tin ?".

Sau đó cô kể lại tất tần tật mọi chuyện, nghe xong người phía sau lại im lặng không phản hồi.

"Sao em không nói gì ?"

Người phía sau lại thở dài một cái, Sở Minh Huyên cảm giác được cánh tay đang ôm lấy eo mình đột nhiên nắm nhẹ.

"Tôi đang suy nghĩ, nếu cô gái ấy không được chị giúp đỡ mà thật sự lấy người cô ta không yêu thì sẽ ra sao ?"

Sở Minh Huyên chỉ cười, cô không biết cũng không muốn nghĩ tới. Dù sao đó cũng là lần hiếm hoi cô đóng vai người tốt, còn có thành đôi hay không là do duyên số của bọn họ.

Cô nhún vai "Cũng không biết".

"Nếu sau này cô cũng bị ép cưới, thì sao ?" Triệu Nhã Ca đột nhiên tò mò hỏi.

Sở Minh Huyên hơi buồn cười, họ sẽ không ép nhưng sẽ nhai đến khi nào cô chịu không nổi nữa mà dắt người về ra mắt mới thôi.

Nhưng trong kế hoạch tương lai của cô sẽ không xuất hiện bất cứ người nào, một mình sống với công việc cả đời.

"Họ sẽ không ép tôi đâu, họ rất thương tôi".

Triệu Nhã Ca cười khổ "Nhưng tôi thích con gái, ba mẹ tôi mà biết thì không biết sẽ ra sao ?"

"Tôi tin ba mẹ nào cũng thương con, tin chắc vấn đề sẽ không quá nghiêm trọng như em nghĩ đâu".

Chuyện tương lai đâu ai nói trước được, cũng như cô sẽ không bao giờ nghĩ rằng có ngày mình sẽ trở lại quá khứ cũng như làm bảo mẫu cho một cô bé.

Đáng ra giờ này cô đang phải ngồi ở văn phòng với hàng tá giấy tờ cần ký tên.

"Nhà chị ở đâu ?"

Sở Minh Huyên cảm thấy hôm nay cô bé này hỏi mình hơi nhiều nhưng cũng không lấy làm khó chịu.

Cô nhẹ giọng trả lời "Ở quê, một nơi rất xa thành phố".

"Gái quê mà trắng trẻo xinh đẹp lại còn khá sành sỏi như cô cũng lạ ha".

Sở Minh Huyên có chút giật mình, nói cũng đúng nhìn bề ngoài thì cô không giống một cô gái nông thôn chút nào.

Cô cố tình thở dài một hơi rõ to "Làm cái nghề đó không dưỡng trắng lên ai mà thèm ".

"Trên người tôi toàn kem trộn không đó, cả mấy kí lô nè em không thấy hả ".

Nói rồi còn cố đưa tay ra sau cho Triệu Nhã Ca ngắm nghía.

Triệu Nhã Ca nhìn nhìn rồi đẩy tay cô ra "Lo chạy xe cẩn thận đi".

Thật thì nhìn không giống xài kèm lắm, nhìn cứ như trắng tự nhiên. Nhưng cô không quan tâm mà lại nghĩ tới lời Hùng Cường từng nói.

Nay đúng thật thì chị ta là cái nghề kia.

Chắc là do hoàn cảnh chứ có ai muốn mình dính vào cái nghề bị nhiều người khinh thường như vậy.

Nhưng hiện tại chị ta cũng đã hoàn lương chịu kiếm công việc lương thiện thì coi như làm lại cuộc đời rồi.

Cả hai lại không nói gì đến khi đến nhà thờ. Sở Minh Huyên cẩn thận dìu em xuống xe, cô ngước nhìn tên nhà thờ.

Thật là trùng hợp lại là nơi này.