Sở Minh Huyên hôm nay nhận được một cuộc gọi xuyên thủng không gian từ năm 2022 gọi về.
Tú Tú ở bên kia đầu dây không ngừng cằn nhằn cô, trách cô tại sao đi đâu mất mà không báo một tiếng, chỉ để lại một tin nhắn không đầu đuôi.
Cô ấy chỉ mới đi nước ngoài chơi có một tuần mà về đã nghe mọi người ráo riết khắp nơi đi tìm giám đốc Sở.
Cô cười cười phải trấn an dỗ dành mua chuột hơn 30 phút nó mới chịu bỏ qua, có cô bạn thân như vầy không biết nên vui hay buồn đây.
Huống chi ở đây còn có một cô tiểu thư bé nhỏ khó chìu nữa mà, thật sự quá đau đầu rồi.
Triệu Nhã Ca đứng trong phòng khách nhìn người đang bên ngoài ban công nói chuyện điện thoại trông vô cùng vui vẻ.
Bóng dáng yểu điệu thướt tha cang được tôn lên khi cô ta mặc bộ đồ quần dài liền áo, nói thật thì phong cách ăn mặc này rất đẹp trát hợp với chị ta.
Theo như cô quan sát suốt một tháng nay thì cô ta thuộc kiểu người ít nói, trầm tĩnh và lạnh nhạt đến đáng sợ.
Vậy thì ai có thể làm cô ta cười vui đến vậy, là bạn hay người yêu ?
Triệu Nhã Ca lắc đầu cười, dù là gì thì cũng không liên quan đến mình.
Cô ngồi xuống yên lặng cầm lấy quyển sách trên bàn.
Chân cô cũng chỉ tổn thương nhẹ nên đã qua một tháng cũng đã lành hơn bảy phần có thể nhích chân đi lại mà không cần người dìu.
Đến giờ ăn sáng nhưng cô không thấy chị ta gõ cửa phòng bảo cô xuống ăn nên tự mình cô mò xuống.
Không ngờ cô bảo mẫu này không lo nấu ăn lại ở đó tám chuyện.
Khi Sở Minh Huyên cúp máy xoay người định mở cửa kính bước vào nhà thì chợt nhìn thấy Triệu Nhã Ca đã ngồi ngay ngắn ở kia.
Bộ đồ ngủ Hello Kitty màu hồng em ấy mặc đáng yêu quá
Khi cô vừa mở cửa kính ra Triệu Nhã Ca cũng vừa lúc quay đầu nhìn đến.
Chợt cô nghĩ đến chiếc điện thoại vẫn còn cầm trên tay nên vội vàng cất nó vào túi quần, vì ở cái năm này điện thoại lớn hơn cái bàn tay như vậy vẫn còn chưa xuất hiện.
Không ngờ hành động này trong mắt Triệu Nhã Ca lại là cô đang chột dạ, có tật giật mình.
Cô cũng thuận theo ý cô ta, nếu đã muốn giấu vậy cô xem như không nhìn thấy đi.
Sở Minh Huyên giã lã tươi cười "Em xuống khi nào ? Sao không đợi tôi lên gọi ".
Nói thật thì cô có chút bất ngờ, cô bé này bình thường cứ nằm ì trong phòng lôi cũng không chịu ra ngoài.
Vậy mà hôm nay lại tự giác xuống lầu, chắc là do đói bụng rồi đây.
Triệu Nhã Ca mặt lạnh tanh trả lời "Tôi đói rồi"
Sở Minh Huyên cười cười, quả nhiên là cô đoán đúng rồi. Nhưng ý tưởng cho ngày cuối tuần hôm nay cô đã đặt ra rồi, nhất định phải dùng mọi cách dù là dụ dỗ hay thậm chí là ẵm thì cô cũng phải mang em ấy ra khỏi nhà này.
"Nhưng làm sao bây giờ tôi vẫn chưa nấu ăn".
Triệu Nhã Ca cũng không thèm liếc mắt nhìn cô mà làm lạnh nói "Vậy chị đi nấu đi ".
Sở Minh Huyên đi tới ngồi xuống một bên ghế sofa vừa cười vừa nắm lấy tay Triệu Nhã Ca "Hay là hôm nay chúng ta ra ngoài ăn nha, sẵn là cuối tuần có thể đi dạo luôn ".
"Không đi ".
"Đi đi mà !"
"Dã bảo là không". Triệu Nhã Ca mạnh bạo rút cánh tay mình đang bị kẻ nào đó vô lại nắm chặt, suốt một tháng nay chị ta hễ có cơ hội là động tay đông chân ôm ấp cô.
Ban đầu cô còn không quen cảm thấy rất khó chịu với những hành động như vậy, nhưng dần dần cô cảm nhận được sự ấm áp nơi bàn tay kia cũng lấy làm quen.
Nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra ghét bỏ.
Sở Minh Huyên thấy vậy thì mặt liền xụ xuống ngồi ngay ngắn lại, cô khoanh tay trước ngực dựa lưng vào ghế không nói thêm câu nào.
Triệu Nhã Ca cũng không thèm để ý, cô khom người cầm lấy điều khiển tivi chọn kênh nhạc yêu thích lên.
Xem được 15 phút mà người bên cạnh vẫn không nhúc nhích hay có ý đứng dậy nấu cơm, liếc mắt nhìn thì thấy chị ta chỉ đang ngắm hai chân của mình bộ mặt còn tỏ ra rất ấm ức.
"Nè, sao không đi nấu ăn, tôi đói rồi".
Không có ai trả lời cô, bất đắc dĩ cô đành mở miệng đe dọa "Còn không đi có tin là tôi nói ba mẹ đuổi việc cô không?".
Vẫn không có tiếng đáp lại.
Thật ra không phải là Sở Minh Huyên cố tình giận dỗi mà là nếu kế hoạch không thành công thì cô cũng không thể đi, vì cô nào có biết nấu ăn là gì.
Chỉ còn cách ngồi im cho mông dính hẳn vào ghế cho rồi.
Nhưng cô thật không ngờ cái chiêu ăn vạ này lại thành công làm Triệu Nhã Ca chịu thua.
"Thôi được rồi, coi chị kìa 30 tuổi đầu mà còn sài chiều ăn vạ này. Đi thì đi, nhưng chỉ ăn rồi về thôi tôi không thích đi dạo ".
Sở Minh Huyên nhanh chóng ngẩng đầu trong ánh mắt là ánh sáng bừng bừng.
Mặc kệ em ấy có chịu đi dạo hay không tới quán ăn xong rồi cô lại sài chiêu dính ghế này tiếp, tin chắc em ấy cũng sẽ mềm lòng thôi.
Cả hai cùng về phòng chính mình thay đồ sửa soạn lại một phen rồi Sở Minh Huyên liền gọi một chiếc taxi đến trước nhà.
Cùng đi đến một quán ăn gia truyền mà cô rất thích ăn.