Sở Minh Huyên chỉ là nhất thời muốn đùa với cô bé kia, cô cũng không có đủ thời gian hay tâm tư mà trêu người.
Hiện tại cần tìm cách trở về năm 2022 mới là điều quan trọng và cấp bách nhất.
Cô nhớ Tú Tú đưa mình đến nhà thờ ban sáng sau đó chỉ một mình cô đi vào, hy vọng là không còn gặp lại đám người kia.
Nhưng nếu có gặp thì cô cũng không e sợ, thương trường khốc liệt như vậy còn không làm giám đốc Sở suy suyển thì da^ʍ ba bà thím thì có nhằm gì.
Sở Minh Huyên lại gặp vị Cha Sứ già kia, ông ta nở một nụ cười hiền lành với cô. Đáp lại cô cũng gật đầu chào lễ phép mang theo ánh mắt hoài nghi.
Đẩy vào bên trong cánh cửa u tối kia khi bước ra lần nữa không gian lại lần nữa đổi khác. Vị Cha Sứ đầu tóc muối tiêu đã đứng chờ sẵn, ông nở một nụ cười đẩy ẩn ý sau đó bước đến gần cô.
Sở Minh Huyên hơi nhíu mày nhưng ông ấy không cho cô cơ hội mở miệng hỏi chỉ nhẹ nhàng để lại một câu "Mọi sự xảy ra đều có sự sắp đặt của Chúa ". Rồi ông xoay người rời đi để lại sự nghi hoặc đầy trời phía sau mình.
Cô bước đi một đoạn thì lại nhìn thấy chiếc xe mui trần màu đỏ đầy kiêu sa của mình, nhưng trên đó lại đang có thêm một cô gái mặc váy trắng xinh đẹp.
"Chờ mày nãy giờ ".
Sở Minh Huyên không khỏi cảm thán, chỉ cách nhau một phút ngắn ngủi nhưng hai gương mặt của cùng một người lại khác đi rất nhiều.
Tú Tú hiện tại đã mang hương vị thục nữ rõ rệt so với cô bé sinh viên vừa rồi thể như hai người xa lạ vậy.
Cô bấm khóa xe tạo ra tiếng buýt sau đó mở cửa xe đi ngồi vào ghế láy.
"Tìm tao có việc ?"
Tú Tú rất không ngại ngần mà ngồi gần lại dựa đầu lên vai Sở Minh Huyên.
Lúc này cô mới để ý bộ đồ trên vai cô ấy trông vô cùng KÌ .
"Ủa, giám đốc Sở này mặc đồ như diễn viên Hong Kong thập niên 90 vậy ?".
Sở Minh Huyên cũng bất giác nhìn lại người mình, cô khẽ bật cười "Nói mau, tao không có thời gian ".
Tú Tú thở dài một hơi rồi than vãn "Giám đốc Sở, Sở Minh Huyên thì làm gì có thời gian rãnh rỗi ".
Đáp lại cô chỉ là sự im lặng cộng thêm cái nhíu mày, Tú Tú biết không nên chọc ghẹo cô bạn này, từ khi nó nhận chức vụ kia thì muốn gặp nó còn khó hơn gặp Tổng Thống.
"Tao vừa nghe bạn bè đồn Sở Minh Huyên cao ngạo lại đang quen Trương thiếu gia vô dụng kia hả ? Chuyện này là sao ?".
Sở Minh Huyên cười nhếch mép lấy bàn tay Tú Tú đáng đặt trên chân mình xuống, cô nhàn nhạt trả lời "Là một cuộc làm ăn ".
Sau khi khởi động xe từ từ rời khỏi khuôn viên nhà thờ cô mới từ từ nói rõ mọi chuyện với cô bạn này, cô biết nếu mình không nói chắc chắn sẽ bị nó làm phiền tới nhức đầu.
_________
Trong phòng âm nhạc của trường cấp 3 có một cô gái đang ngân vang từng giai điệu trên phím đàn piano trắng.
Âm điệu nhẹ nhàng trầm bổng nhưng lại như chất chứa tâm trạng của người đệm nên nó.
Cô bé đứng trước cửa phòng chăm chú lắng nghe ánh mắt chưa từng rời khỏi người đang đánh đàn kia.
Trong lòng đầy sự ngưỡng mộ xen lẫn chút tình cảm ngây ngô nhen nhóm đã từ lâu.
Khúc nhạc kết thúc cô gái kia cũng phát hiện sự có mặt của cô bé, cô mỉm cười đưa tay làm động tác bảo cô bé đến chỗ mình.
"Em đến bao lâu rồi ?".
Cô bé cũng cười "Lúc chị bắt đầu ".
"Bản nhạc này là chị ngẫu hứng đánh, hay không ?".
Cô bé gật đầu sau đó lại nhíu mày "Chị không vui ?".
Cô bé không hiểu, chị ấy là thiên tài âm nhạc là hoa khôi của trường thầy cô và bạn bè đều yêu quý. Vậy thì còn có chuyện gì có thể làm chị ấy không vui nữa đây ?.
Phạm Thanh mỉm cười, cô bé này học dưới cô một lớp là đàn em cũng là bạn thân thiết nhất của cô, hơn nữa tâm tư luôn cẩn trọng và rất nhạy cảm.
"Đi dạo với chị ".
Khuôn viên trường cấp 3 đầy ấp bóng cây xanh, đi dạo ở đây đúng là khung cảnh hữu tình.
Cả hai cùng nhau đi, cả đoạn đường không ai lên tiếng trước. Phạm Thanh đã quen với sự im lặng của cô bé, nếu cô không nói em cũng không nói.
Cô nhẹ nắm lấy tay cô bé, giữa hai người tuy không ai nói ra nhưng đều cảm nhận được tình cảm của đối phương.
Một thứ tình khó được chấp nhận.
Cô chợt dừng bước chân, xoay người đối mặt cô bé nghiêm túc hỏi "Triệu Nhã Ca chị phải đi rồi ".
Cô bé Triệu Nhã Ca im lặng nhíu mày vẫn nhìn thẳng vào mắt chị ấy.
Sau một lúc Phạm Thanh mới thở dài "Hiệu trưởng vừa tìm chị ".
"Ông ấy vừa nhận được thông báo học viện âm nhạc bên Anh gửi đến một suất học bổng toàn phần ".
Tiếng thở dài lại vang lên "Ông ấy muốn chị đi, đây là một cơ hội rất tốt cho sự phát triển sau này của chị ".
Triệu Nhã Ca không nói gì, không đưa ra ý kiến. Cô nắm chặt hai tay mình cố giữ cảm xúc ổn định, tình cảm này không lẽ còn chưa bắt đầu đã vội tan.