Năm Tháng Vội Vã

Chương 4: Thú Vị

Tiếng réo gọi phía sau càng ngày càng lớn, bước chân Sở Minh Huyên cũng ngày một nhanh. Cô thề là trong đời cô chưa từng làm chuyện tốt mà lại sợ sệt bỏ chạy như thế này.

Huống chi đây còn là lần hiếm hoi cô làm người tốt.

Nhưng đến nơi đáng lẽ phải nhà xe thì bây giờ lại là một rừng cây um tùm. Chuyện quái gì đang xảy ra đây? là cô đi nhầm hướng hay nơi này phá nhà trồng cây xanh???

Trong lúc cô đang thất thần thì bàn tay người nọ đã chụp lấy bả vai, kéo cô xoay người lại. Hai đôi mắt đối diện cùng bất ngờ, người đang bà tầm 50 tuổi, trang điểm lòe loẹt ăn mặc lại quá ư là không hợp độ tuổi.

Với một người ưa thích cái đẹp coi trọng bề ngoài như Sở Minh Huyên thì thật chướng mắt cách ăn mặc cũng như lối trang điểm hoa hẹ kia. Cô tỏ thái độ khó chịu mà gạt tay người đàn bà ra khỏi tay mình.

"Bà thiếm này xin hỏi có chuyện gì?"

Bà ta liền đổi sắc mặt, con nhỏ này đẹp thì có đẹp thiệt, nhưng mà dám kêu mình là bà thiếm. Quá là khó ưa rồi .

"Cô là ai, cháu gái tôi đâu ?". Bà ta đang thép hỏi.

Sở Minh Huyên lại cười một nụ cười nhếch mép thương hiệu. Cô đứng thẳng tắp nhìn bà ta, nói chuyện với giọng điệu như đang nói với cấp dưới lúc phạm lỗi sai "Thật xin lỗi. Tôi là ai thì không cần phải khai báo với bà".

"Còn cháu bà đâu thì thật buồn cười khi hỏi tôi. Tôi không phải là cô giáo giữ trẻ hoặc cũng không phải là người hầu của cháu bà. Vì vậy không có nghĩa vụ phải giải đáp cho bà làm ơn tránh đường, bà thiếm ".

Lại thêm một câu bà thiếm, còn nói chuyện vớ giọng không kiêng nể ai . Bà ta càng nghe càng tức điên.

"Cái con nhỏ mất dạy này. Mày ăn nói kiểu gì đó hả ?".

Sở Minh Huyên vẫn bình tĩnh cười "Tôi có đi học, được trường lớp đào tạo rõ ràng. So ra tôi với bà không biết ai không được đi học đâu".

"Hơn nữa ở nhà ba mẹ tôi cũng gia giáo rất nghiêm".

" Bà mở miệng ra là chửi người ta mất dạy thật là miệng thúi quá". Cô vừa nói vừa lấy tay che mũi lại như sợ ngửi phải thứ gì đó hôi hám lắm.

Dám cải nhau với cô, trên thương trường cô nổi tiếng là miệng lưỡi sắc bén. Khi còn đi học vô số lần nhận đực giải hùng biện. Cái bà thiếm không nói lí lẽ này có chạy cũng đuổi không kịp cô.

"Mày, mày ,,,,,," . Bà ta run rẩy chỉ tay vào mặt cô. Nói nữa ngày cũng không ra một câu.

Sở Minh Huyên thật sự không muốn mất thời gian với bà ta. Đứng giữa cái nắng chang chang mà cải nhau sẽ làm ảnh hưởng làn da cô mất.

"Tao không nói nhiều, cháu gái tao đâu ?"

"Tôi đã nói với bà rồi, cô ta tôi không giữ".

Bà ta tiến lên nắm lấy mép váy cưới của cô chất vấn "Vậy cái này cô lấy ở đâu ?".

Cô gạt tay bà ấy ra khỏi mình "Trên thế giới này chỉ có một cái váy cưới à ?". Bà ta lại tiếp tục nói ngang ngược "Vậy cô tới đây làm gì ? ".

Sở Minh Huyên bật cười, nhìn bà như kẻ mất trí "Tới đây lấy chồng. Bà có kiến gì ?".

Bà ta lại cười khinh bỉ "Hôm nay nhà thờ này chỉ có một lễ cưới của cháu gái tao, mày ở đâu ra mà tới đây cưới ?"

"Nhà bà mở cái nhà thờ này à, không cho người khác vào đây cưới à ?".

Cô không thèm để ý đến bà ta, xoay người đi ra cửa chính. Tìm bắt taxi về nhà trước đã, trong người cô bây giờ chỉ có một cái túi xách dính thân.

Nào ngờ bà thiếm phía sau lại la làng lên, bà ta gọi người nhà lại đây vây bắt cô. Sở Minh Huyên chỉ muốn quay lại nhét đôi giày trị giá ngàn đô của mình cho bà ta ngậm im miệng lại.

Cô cất bước chạy nhanh về phía cổng lớn. Lúc này nhỏ cái miệng như cái loa nhà nước của bà ta mà đã có một đám người đuổi theo muốn bắt cô lại. Bọn họ không ngừng la hét bảo cô đứng lại.

Sở Minh Huyên không ngần ngại cởi đôi giày cao gót ra cầm lên chạy một hơi ra cổng. Nếu ngay lúc này gặp phải đối tác hay nhân viên tập đoàn nhà cô ắc hẳn giám đốc Sở phải chui xuống lỗ cống mà trốn mất.

Ngày thường cô chỉ ở văn phòng hoặc tiếp đối tác ở các nhà hàng. Còn không thì lăn lộn với các cô gái ở trên giường. Rất ít khi cô vận động, dù vậy cơ thể cô vẫn rất bốc lửa 90.60.90.

Chạy ra ngoài được một đoạn ngắn, một cô dâu mặc váy cưới rất thu hút người nhìn. Cộng thêm sau lưng còn có một đám người la ó đuổi theo. Hôm nay cô chính là Miss Grand.

Một cô bé vừa chạy xe đạp điện từ nhà thờ ra, chạy ngang qua cô. Cô bé như không quan tâm sự hỗn loạn sau mình, vẫn ung dung chạy xe.

Sở Minh Huyên không cần nghỉ ngợi ngay lập tức nhảy lên yên sau chiếc xe đạp điện màu xanh xinh xắn kia. Cô bé bị bất ngờ liền la lên.

Cô bé quay đầu lại la lên "Chị làm gì vậy ?"

"Giang hồ cứu nguy. Em chạy xe mau lên".

"Chị mau xuống".

Sở Minh Huyên vừa thở hổn hển vừa năn nỉ cô bé "Xin em đó".

Cô bé cắn môi im lặng chạy đi. Tuy là xe đạp điện có hơi chậm một chút, nhưng đám người kia cũng là dân thành phố, thể lực cũng không mấy tốt. Chạy theo được một đoạn đã không đuổi kịp.

Cô bé chở cô đến một đoạn đường vắng, hại bên đường là hai hàng cây cổ thụ cao to. Xe đột ngột thắng lại khiến đầu Sở Minh Huyên đập đầu vào lưng cô bé.

"Chị xuống xe được rồi". Cô bé khó chịu lên tiếng.

Sở Minh Huyên đặt chân xuống đất, cô thong thả mang lại đôi giày của mình. Khi ngẩng đầu liền phát hiện ánh mắt dò xét của cô bé kia đang nhìn mình.

"Cám ơn em".

"Chị không sao rồi vậy tôi đi trước". Giọng nói vẫn rất bực dọc, Sở Minh Huyên cảm thấy cô bé này rất thú vị.

Lúc cô bé muốn chạy xe rời đi cô liền nắm lấy yên sau ngăn lại. Cô hé quay đầu nhăn mặt hỏi "Sao nữa ?"

Lúc này Sở Minh Huyên mới có đủ thời gian đánh giá kỹ cô gái khó tính này. Cô ấy mặt một cái quần tây trắng kết hợp cái áo sơ mi trắng rộng. Chân mang đôi giày đế bằng màu đen đơn giản.

Trông rất có khí chất. Nét mặt xinh xẻo, má phúng phính hồng, mắt to tròn, tóc đen dài mềm mượt đực cột lại bằng một dây cột tóc bằng vải lụa đơn giản, trên chóp mũi còn có nốt rồi son duyên dáng. Không son không phấn nhưng lại rất duyên.

"Chị buông ra".

Sở Minh Huyên lấy lại hồn cong môi cười "Em không thắc mắc sao chị mặc đồ này mà bỏ chạy sao ?".

Cô bé mặt lạnh tanh đáp "Không hứng thú ".

Cô cười thú vị. Đây là lần đầu cô gặp một cô bé còn lạnh lùng khó chịu hơn chính mình.

"Cô bé, em tên gì ?"

"Chị biết làm gì ?"

"Em giúp tôi thì tôi phải trả ơn. Sở Minh Huyên tôi không thích nợ bất cứ ai ".

Cô bé không thèm để ý đến cô. Lạnh lùng trả lời "Không cần, không phải là tôi chủ động muốn giúp chị. Là chị tự lên xe tôi thôi".

"Hơn nữa tôi không thích cho chị biết tên, cũng không có nhu cầu biết tên chị".

"Còn giờ chị mau buông ra để tôi đi. Tôi còn có việc".

Sở Minh Huyên hoàn toàn im lặng. Cô bé này rất thú vị, cô cũng không thích ép buộc ai. Ở cái thành phố này, thậm chí là cả nước này nếu Sở tiểu thư cô muốn tìm hiểu về một người chẳng có gì làm khó được.

Cô sẽ dùng cách khác để biết tên cô bé, điều mà Sở tiểu thư muốn nếu người khác không tự nguyện cho thì cô sẽ dành bằng thủ đoạn. Đương nhiên với cô bé nhỏ như vậy thì chỉ cần động tác búng tay.

Thức khi chạy đi cô bé còn bỏ lại cho cô một câu cũng không có chút tình cảm gì. "Sau này đừng tùy ý lên xe người khác khi người ta chưa cho phép". Nói xong cô bé liền chạy đi không thèm liếc cô một cái.

Sở Minh Huyên khoanh tay nhìn theo bóng dáng bé nhỏ kia. Lần đầu cô bị một người xa lạ lại còn là một cô bé dạy dỗ mình. Quả thật rất thú vị, cô cong môi nhếch mép cười vui vẻ.