Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế

Chương 6

Hai giờ trước.

Hoàng hôn sắp đến, trong phòng họp vẫn tràn ngập một bầu không khí ngưng đọng, cuộc thảo luận rơi vào bế tắc, trên trán nhân viên phát biểu rịn ra chút mồ hôi, thỉnh thoảng dùng dư quang quan sát người đàn ông nhã nhặn đẹp trai trên ghế chủ toạ.

Rõ ràng có một khoảng thời gian dài dừng lại khi phát biểu lần thứ hai, người đàn ông mở miệng ngắt lời: "Chỉ có vậy?"

Vẻ mặt của hắn xem như ôn hòa, nhưng ánh mắt lại nghiêm khắc, uy áp vô hình mơ hồ khiến người ta không thở nổi.

Nhân viên lập tức khẩn trương cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi, Hạ tổng, là vấn đề của tôi..."

Trong sự thấp thỏm ở cuối câu nói, màn hình điện thoại di động của Hạ Tiêu đặt bên cạnh quyển sổ ghi chép sáng lên.

Hắn liếc nhìn tên của người gọi đến, rất nhanh nhận lấy.

Âm thanh quen thuộc truyền đến từ tai nghe.

"Anh, hôm nay anh có bận không? Anh có phải làm thêm giờ không? Buổi tối nhất định phải về nhà ăn cơm, em có chuyện rất quan trọng muốn nói ——"

Hạ Tiêu nghe em trai dông dài, ánh mắt trở nên nhu hòa, đáp: "Được."

Đợi hắn kết thúc cuộc điện thoại, nhìn quanh một vòng cấp dưới đang dè dặt ở trong phòng họp, mới thản nhiên mở miệng: "Tan họp."

Thư ký ở bên cạnh lập tức cầm lấy quyển sổ tay của hắn, Hạ Tiêu mặc âu phục giày da đứng dậy rời đi, chỉ lưu lại một câu với giọng điệu bình thản: "Lần sau chuẩn bị xong lại gọi tôi."

Nhìn theo ông chủ đi ra khỏi phòng họp, mọi người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhân viên vừa rồi phát biểu lại càng lau mồ hôi túa ra ngồi liệt ra sau lưng ghế.

May mắn điện thoại của em trai Hạ tổng đến kịp thời.

Hầu như tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.

Tuy rằng bọn họ không nghe thấy điện thoại của Hạ tổng, nhưng từ hành động nhận điện thoại của hắn trong hội nghị, cộng thêm sự biến hóa rất nhỏ trên nét mặt, khiến cho những người bên ngoài này đều có thể đoán một cách chính xác người gọi điện thoại tới.

Bình thường sấm rền gió cuốn, Hạ Tiêu tuổi còn trẻ đã lập nên sự nghiệp, chỉ duy nhất có quan hệ cực tốt với em trai Hạ Kiều của hắn.

Trong gia tộc giàu có thường tràn ngập những mâu thuẫn lợi ích và tính toán, bầu không khí tương đối hòa hợp của Hạ gia là rất hiếm thấy.

Cũng có lẽ kết cấu của gia tộc này vô cùng đơn giản —— Ba là Hạ Hoài Lễ lúc còn trẻ đã bắt đầu từ hai bàn tay trắng, cùng với người vợ thanh mai trúc mã đã mất sớm bắt đầu từ một quán ăn ven đường, sau đó một mình dốc sức, tổng cộng trải qua gần bốn mươi năm mưa gió, rốt cục đã trở thành một đại gia khổng lồ ngành ẩm thực mà mọi người đều biết ngày nay, tập đoàn Vạn gia.

Trong tập đoàn Vạn gia không có quan hệ gia tộc ầm ĩ, chỉ có một mình Hạ Hoài Lễ thức khuya dậy sớm, sau này lại có thêm con trai cả Hạ Tiêu có đầu óc kinh doanh.

Một đứa con trai khác của Hạ Hoài Lễ chưa từng xuất hiện trước mắt công chúng, nghe nói là bởi vì không có hứng thú với việc kinh doanh, nhưng bất kể thế nào, gia sản khổng lồ như vậy, cho dù hai anh em phân chia ra sao, cũng đủ tiêu xài mấy đời.

Nói tóm lại, bản đồ sự nghiệp của tập đoàn Vạn gia rộng lớn, Hạ Hoài Lễ cả ngày bận rộn, thời gian dành cho người nhà không tính là nhiều, người vợ hiện tại Thịnh Tiểu Nguyệt tính tình thiện lương thẳng thắn, hết lòng chăm sóc hai anh em.

Có lẽ là anh cả như cha, Hạ Tiêu lớn hơn mười tuổi có mối quan hệ tương đối thân cận với Hạ Kiều.

Đây là một câu chuyện mà tất cả mọi người đều biết.

Một câu chuyện hợp tình hợp lý, không chút sai sót.

***

Nửa tiếng sau, Hạ Tiêu giẫm lên hoàng hôn đi vào cửa nhà, thuận tay tháo cà vạt ra.

Hoàng hôn hôm nay có màu hồng.

Trên bàn ăn bày một bó hoa hồng tươi còn đọng sương, làm nổi bật dung nhan sáng ngời của Thịnh Tiểu Nguyệt đang cầm kéo chăm bẵm bó hoa.

Thấy Hạ Tiêu về sớm như vậy, Thịnh Tiểu Nguyệt chủ động nói: "Hạ Kiều cũng gọi điện thoại cho con?"

Hạ Tiêu gật gật đầu, bà càng thêm bối rối, chỉ chỉ bó hoa trong tay: "Nói là trên đường về nhà mua ở cửa hàng hoa, con nói xem nó không có việc gì đi cửa hàng hoa làm chi?"

"Không rõ lắm." Hạ Tiêu hỏi, "Em ấy đâu rồi?"

Thịnh Tiểu Nguyệt bỏ cành hoa hồng màu hồng phấn đã cắt tỉa vào trong bình hoa, giọng điệu ngơ ngác: "Đang lục lọi tủ rượu của ba con, vừa trở về đã hăng hái."

Hạ Tiêu nhẹ nhàng trấn an nói: "Con đi xem thử."

Lúc hắn đi vào hầm rượu, thấy Hạ Kiều đang cầm điện thoại di động, lúc thì nhìn màn hình, lúc thì nhìn nhãn mác trên tủ rượu, giống như đang tìm chai rượu nào đắt tiền hơn.

Nghe thấy tiếng động truyền đến từ cầu thang, Hạ Kiều quay đầu, lập tức nói: "Anh, anh đã về rồi."

"Ừ." Hạ Tiêu đứng ở giữa cầu thang, từ trên bậc thang nhìn xuống em trai, "Rượu ngon nhất đặt ở trên cùng dãy kệ đầu tiên."

Hạ Kiều nghe lời nhìn qua, động tác cẩn thận lấy xuống: "Em có thể lấy đi tặng người khác không? Người cỡ tuổi cha chú chắc là thích rượu nhỉ?"

"Vậy phải xem người mà em muốn tặng là ai." Hạ Tiêu cười cười, "Hôm nay có chuyện gì quan trọng?"

Nghe thấy câu hỏi này, Hạ Kiều đặt chai rượu xuống, hắng giọng, chuẩn bị một lát, trịnh trọng lấy ra một thứ từ túi áo sơ mi trước ngực.

"Em kết hôn rồi."

Ánh đèn mờ ảo trong hầm rượu, nhẹ nhàng nhuộm màu vàng trên tấm bìa đỏ thẫm.

Có một tia bất ngờ thoáng qua trên gương mặt Hạ Tiêu.

Sau một giây yên tĩnh ngắn ngủi, hắn nhìn chăm chú vào ánh mắt mong chờ của Hạ Kiều, lên tiếng hỏi: "Cùng tiểu Trì à?"

"Phải." Trong lời nói của Hạ Kiều tràn ngập sự hưng phấn, "Anh, anh nói đúng, em ấy là một người rất đặc biệt."

Hạ Tiêu theo bản năng siết chặt lan can cầu thang, giọng điệu ôn hòa: "Nhưng hôm qua hai đứa mới gặp mặt, sao hôm nay đã quyết định kết hôn rồi?"

Hành động này của Hạ Kiều vượt quá dự đoán của hắn.

"Em thích em ấy." Hạ Kiều trả lời đơn giản dứt khoát, "Em ấy cũng vậy."

Đó không phải là câu trả lời.

Thái độ của Hạ Tiêu càng thêm kiên nhẫn: "Anh cũng không phản đối hai đứa ở chung, nhưng không phải là hơi quá nhanh hay sao?"

Hắn nghĩ tới điều gì đó, trầm giọng nói: "Hai người các em có phải lại nghịch phá hay không? Kiểu giống như cá cược bị thua, cho nên đi đến bệnh viện để lấy máu?"

Vẻ mặt Hạ Kiều hiện lên một tia mất tự nhiên, quả quyết phủ nhận: "Đương nhiên không phải! Làm sao em có thể lấy loại chuyện này ra để đùa giỡn?"

Hạ Tiêu nhìn hắn, ngón tay đặt trên lan can dần dần thả lỏng, lấy tư thái của anh cả để nhắc nhở: "Hôn nhân không phải là trò đùa."

Có vẻ như hắn đã tìm thấy mảnh ghép của câu trả lời đúng.

"Em biết, em không xem như trò đùa." Hạ Kiều cúi đầu, "Em thật sự thích em ấy."

"Còn cậu ta thì sao?"

"Em ấy cũng vậy nha." Trong đôi mắt của người em trai luôn nghe lời này lóe lên ánh sáng, "Chuyện kết hôn chính là do em ấy chủ động đề cập tới."

Hạ Tiêu hồi tưởng lại người thanh niên tóc đỏ đã gặp vào buổi sáng.

Công bằng mà nói, ngoại trừ ảnh hưởng của thân thế bối cảnh, em trai của hắn trước mặt Trì Tuyết Diễm rõ ràng là mờ nhạt hơn.

Giống như sự lo lắng của Hạ Kiều sau khi kết thúc buổi xem mắt: Có lẽ mình quá tẻ nhạt.

Nhưng Trì Tuyết Diễm lại chủ động nảy sinh hứng thú với Hạ Kiều như vậy, thậm chí vội vàng quyết định muốn kết hôn.

Bạn đời mạnh mẽ, tình cảm bất bình đẳng, quyết định vội vàng, động cơ khó xác định...

Tất cả các yếu tố đều hướng tới việc không hạnh phúc.

Hạ Tiêu dường như đã thoáng nhìn thấy thời điểm các mảnh ghép chậm rãi lấp đầy trong tương lai.

Vì vậy, ngón tay của hắn rời khỏi lan can, giọng nói của hắn cũng dịu lại: "Đây là cuộc hôn nhân của em, hắn là nên để cho em tự mình quyết định, nếu em cảm thấy đúng, cứ làm thôi."

Anh cả tính tình tốt theo thói quen dung túng cho mình.

"Cảm ơn anh!"

Hạ Kiều hưng phấn, ngửa đầu nhìn Hạ Tiêu đứng trên bậc thang, mang theo lời khẩn cầu: "Anh sẽ giúp em thuyết phục ba chứ?"

Hạ Tiêu cười cười, không trả lời thẳng, mà nhìn về phía chai rượu được đặt bên cạnh: "Chú Trì thích uống rượu, em tặng rượu là đúng."

"Dì Hàn hơi mê tín dị đoan, dì ấy từng bói mệnh cho tiểu Trì, cho nên mới bảo cậu ấy đi xem mắt."

"Ba sắp về rồi, đừng ở dưới đó quá lâu."

Hạ Tiêu xoay người đi ra khỏi hầm rượu, âm cuối ấm áp tan biến trên bậc thang lạnh lẽo cứng rắn.

Thật lâu sau, Hạ Kiều đứng nguyên tại chỗ mặt không chút cảm xúc cầm lấy chai rượu kia.

Những người kiêu ngạo thường chỉ tin vào câu trả lời mà họ muốn, họ luôn đảm bảo mọi thứ sẽ không vượt quá tầm kiểm soát.

Tuân theo quy tắc này, đối phó với Hạ Tiêu tâm tư thâm trầm, cũng không phải là chuyện quá khó khăn.

Hạ Kiều im lặng đi lên cầu thang, trong không gian yên tĩnh, vang vọng tiếng bước chân rõ ràng của anh.

Trong câu chuyện mà anh còn chưa kể hết chi tiết cho Trì Tuyết Diễm, nhân vật phản diện ác độc Trì Tuyết Diễm không phải là người duy nhất có kết cục không tốt đẹp.

Hạ Kiều trong truyện đã trải qua hơn hai mươi năm ngây thơ ngu xuẩn, trước sau đắm chìm trong ảo giác hạnh phúc mà Hạ Tiêu cố ý dệt nên, tìm kiếm sự tán thành và khen ngợi của anh cả một cách sai lầm, cho đến khi tất cả những thứ từng có trong cuộc đời sụp đổ ầm ầm, rơi xuống vực sâu không thể quay đầu.

Đó là một trong những điều hối hận nhất của anh ta trước khi anh ta qua đời.

Hạ Kiều sẽ không để cho loại hối hận này lặp lại.

Giống với Trì Tuyết Diễm hôm nay, anh cũng phải ra sức thay đổi loại số mệnh nhất định hướng tới sự hủy diệt đó.

***

Bóng đêm bên ngoài cửa sổ thật thăm thẳm.

Dưới bóng của những đoá hoa hồng màu hồng nhạt, trên bàn ăn diễn ra một bữa tối đầy ắp sự kinh ngạc.

Thịnh Tiểu Nguyệt là người rất dễ gạt, bà nhìn thấy chiếc xe mới mà Hạ Kiều vừa mua hoàn toàn khác với gu thẩm mỹ ngày xưa, nhớ tới bộ dáng con trai hào hứng lao ra ngoài tối hôm qua, còn có hoa hồng đột nhiên nảy sinh ý tưởng muốn mang về tối nay, gần như ngay lập tức đã tin tưởng vào câu chuyện tình yêu dâng trào như thủy triều này.

Bà không phản đối cuộc hôn nhân đột ngột này, thậm chí còn ủng hộ đứa con trai lúc này đang đắm chìm trong bể tình —— chỉ cần Hạ Kiều cảm thấy hạnh phúc là được rồi.

Điều duy nhất Thịnh Tiểu Nguyệt giận dỗi, là tại sao Hạ Kiều không nói một tiếng nào đã vụиɠ ŧяộʍ lấy sổ hộ khẩu đi, làm cho bà bỏ lỡ khoảnh khắc quan trọng khi con trai đăng ký kết hôn, còn có, hôm nay đáng lẽ nên dẫn Trì Tuyết Diễm về nhà cùng.

Hạ Hoài Lễ hiếm khi về nhà ăn cơm sớm thì lại khác.

Ông đã đến tuổi tri thiên mệnh (50 tuổi), trong mái tóc ngắn đen dày xen lẫn vài cọng tóc bạc, vừa mới đi thị sát một nhà máy trở về, trên mặt mang theo vẻ mệt mỏi khó có thể che giấu, nhưng vẫn nghiêm túc nghe đứa con trai út kể lại một ngày sóng gió phập phồng này, nhất là niềm vui tràn ngập khi cùng bạn đời ngồi kề vai nhau, nhìn nhϊếp ảnh gia ấn nút chụp.

Hạ Hoài Lễ nghe xong không nói một lời, dưới ánh mắt càng lúc càng khẩn trương của Hạ Kiều, mới nhẹ nhàng gật đầu, ra hiệu người trong nhà ăn cơm trước, phong thái ôn hòa nhưng mang theo sự nghiêm nghị cực kỳ giống Hạ Tiêu.

Chính xác mà nói, là Hạ Tiêu giống ông.

Hạ Kiều ăn chưa được hai miếng, nhịn không được nói: "Ba, ba sẽ không phản đối hai chúng con ở bên nhau chứ?"

Anh hỏi với vẻ tha thiết, Hạ Hoài Lễ đành phải buông đũa xuống, châm chước giọng điệu trả lời con trai út: "Ba không phản đối."

Không đợi Hạ Kiều mừng rỡ, lại nghe thấy ba mình tiếp tục nói: "Nhưng cũng không ủng hộ."

"Ba cho rằng hai đứa thiếu hiểu biết lẫn nhau, nên ở chung thêm một thời gian nữa." Giọng Hạ Hoài Lễ trầm ổn, "Giấy chứng nhận đã nhận rồi, trước mắt chỉ có thể như vậy, về phần chuyện hôn lễ, đợi sau này mới xem xét."

Hạ Kiều còn định nói điều gì đó, Hạ Tiêu vẫn ngồi bên cạnh lắng nghe chợt mở miệng.

"Ăn cơm trước đi, đồ ăn sắp nguội rồi." Hạ Tiêu gắp thức ăn cho em trai, "Chuyện này mai mốt nói tiếp."

Ngay sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía ba mình, mỉm cười nói: "Ba, con đã nhìn thấy tiểu Trì, là một thanh niên tốt."

Hạ Hoài Lễ từ chối cho ý kiến, nghe con trai lớn rất chừng mực đổi đề tài nói đến mấy chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.

Hạ Kiều vội vàng ăn xong bữa tối, cầm miếng ngọc xin từ chỗ mẹ, cùng với chai rượu đã chọn trước bữa ăn, sau đó vội vàng muốn đi ra ngoài.

Thịnh Tiểu Nguyệt đang lập danh sách các cuốn sách cần mua cho quản gia, một nửa liên quan đến cách thức quản lý hôn nhân, nửa còn lại là liên quan đến cha mẹ làm thế nào để ở chung với con cái đã kết hôn, thấy thế gọi anh lại: "Con đi đâu vậy?"

Hạ Kiều liếc mắt nhìn ba ngồi trên sô pha đọc báo, ho nhẹ một tiếng: "Con đã đặt hoa và nhẫn, bây giờ định đi lấy."

Thịnh Tiểu Nguyệt cuối cùng cũng phản ứng lại, cười nói với giọng điệu giận dỗi: "Thì ra hoa tặng mẹ là tiện tay thôi."

"Con sai rồi mẹ." Hạ Kiều vừa đi ra ngoài, vừa dỗ dành bà, "Ngày mai sẽ đặc biệt mua cho mẹ."

"Đùa con ấy mà, buổi tối về sớm một chút." Thịnh Tiểu Nguyệt nhìn theo bóng lưng con trai, suy nghĩ một chút lại nhanh chóng bổ sung, "Không trở về cũng được, nhớ nói với gia đình một tiếng!"

"Con sẽ về." Những âm thanh cuối cùng của Hạ Kiều bay tới, "Ba, dù sao ba cũng trữ mà không uống, con chỉ lấy một chai ——"

Hạ Hoài Lễ bất đắc dĩ lắc đầu, im lặng lật trang báo tiếp theo.

Chàng thanh niên mới kết hôn sốt ruột muốn rời khỏi nhà, bước chân bay bổng tràn đầy niềm vui.

Bóng của anh bị đèn đường trong vườn hoa kéo dài, trong màn đêm tối, gần như bị biến thành hình dạng hoàn toàn xa lạ.

Hạ Tiêu đứng trước cửa sổ, như có điều suy nghĩ chăm chú dõi theo bóng dáng của em trai.

Cho đến khi em trai đi vào gara, quay đầu nhìn về phía ngôi nhà, sau đó như thường lệ, vẫy vẫy tay với người anh cả đáng kính trọng.

Hạ Tiêu cười gật đầu đáp lại.

Vẫn là người em trai ngây thơ đơn giản kia.

Chiếc xe thể thao màu đỏ rực rỡ rời đi.

Hạ Kiều lấy hoa, lấy nhẫn, đóng gói quà tặng, thăm hỏi người lớn lần đầu gặp mặt.

Trì Tuyết Diễm mở đầu rất tốt, cho nên anh quyết định diễn tiếp tiết mục giả vờ yêu nhau.

***

Trong phòng khách của Trì gia xa lạ, chè đậu xanh ướp lạnh tràn ngập vị ngọt ngào mát mẻ.

Sau khi tán gẫu đơn giản với Hạ Kiều một lát, dì Hàn kéo chú Trì thoạt nhìn khí thế kinh người rời đi, dì Linh kết thúc công việc nghỉ ngơi, người lớn ăn ý để không gian lại cho anh và Trì Tuyết Diễm.

Trì Tuyết Diễm vừa mới ăn tối xong ngẫm nghĩ vài giây, đề nghị với anh: "Có muốn ra ngoài tản bộ không?"

Hạ Kiều nghe thấy giọng nói ôn hòa của mình: "Được."

Bên ngoài gió đêm thổi vào mặt, trong sự khô nóng mang theo độ ẩm oi bức, giống như một cơn bão thầm lặng.

Trải qua một ngày dài đằng đẵng, trong buổi tối rỉ rả tiếng ve sầu, cuối cùng một tia mệt mỏi dâng lên trong lòng Hạ Kiều.

Khi đối mặt với gia đình, anh đóng giả thành một người hoàn toàn khác.

Khi đối mặt với Trì Tuyết Diễm, phải xem xét cẩn thận xử lý như thế nào trong mối quan hệ với nhân vật phản diện nguy hiểm.

Đi tản bộ với những câu chuyện kỳ lạ và phức tạp, không phải là một chuyện dễ dàng.

Anh muốn nhanh chóng nhận được sự ủng hộ của Hạ Hoài Lễ - người đứng đầu trong nhà, tổ chức hôn lễ, sau đó thuận lý thành chương từ trong nhà chuyển ra ngoài, bắt đầu một cuộc sống mới tương đối tự do.

"Người yêu" bên cạnh anh không biết gì về suy nghĩ của anh, chỉ ngửa đầu nhìn vào mặt trăng sáng vằng vặc trên bầu trời đêm.

Ánh trăng như dòng nước rơi xuống mái tóc đỏ như lửa của cậu ấy.

"Xử lý xong bọn họ rồi?" Trì Tuyết Diễm hỏi.

Hạ Kiều biết cậu đang hỏi chuyện gì, trả lời: "Ba của tôi vẫn cần thời gian để tiếp nhận."

"Cho nên đã vượt qua ải anh của anh rồi." Trì Tuyết Diễm cũng nghe hiểu được ý của anh, khen ngợi, "Lợi hại."

Hạ Kiều không nói gì nữa, im lặng đứng trong bóng đêm an tĩnh thấm đẫm ánh trăng.

Một lúc lâu sau, Trì Tuyết Diễm bỗng nhiên cười khẽ, nghiêng mắt nhìn anh: "Chúng ta có tính là đồng bọn hay không? "

Chỉ có đồng bọn mới biết bí mật của nhau, đồng lõa lừa gạt người thân.

Hạ Kiều nghĩ, so với bạn đời, đây có vẻ là một từ mô tả phù hợp hơn.

Không đợi anh đáp lại, Trì Tuyết Diễm lại hỏi: "Tôi nhớ anh từng nói, anh không thích đàn ông?"

Hạ Kiều nhẹ nhàng gật đầu.

"Vậy anh sẽ khó khăn hơn tôi một chút." Trì Tuyết Diễm thoạt nhìn như đang nghiêm túc suy nghĩ cho anh, "Cũng đã kết hôn rồi, sẽ luôn khó tránh khỏi việc tiếp xúc thân thể trước mặt người khác."

Hạ Kiều nói: "Tôi sẽ hợp tác."

"Thật sao?" Trì Tuyết Diễm có chút hứng thú đánh giá anh, nói với vẻ ám chỉ, "Ba mẹ tôi lúc này chắc chắn ở sau cửa sổ lén nhìn chúng ta."

Hạ Kiều hiểu ý ngay: "Cần nắm tay không?"

Trì Tuyết Diễm nhìn bàn tay chủ động vươn ra của anh, nhịn không được nở nụ cười, chế giễu nói: "Đây là bắt tay."

Cậu huých vào cánh tay Hạ Kiều, ra hiệu hạ xuống, sau đó đi về phía trước: "Đi, đi tản bộ nào."

Hạ Kiều cùng cậu đi qua bãi cỏ.

Cỏ xanh dưới chân mềm mại quấn quýt, trong một khoảnh khắc bình thường, lòng bàn tay đang buông thõng bên cạnh chợt cảm thấy một luồng hơi ấm nóng hổi.

Trì Tuyết Diễm cong mắt nhìn anh, như thể tìm ra một chuyện thú vị: "Chịu khó một chút, coi như là tình hữu nghị giữa đồng bọn."

Bước chân Hạ Kiều hơi dừng lại, rất nhanh đã khôi phục lại vẻ tự nhiên.

Anh chạm vào một độ ấm dường như có thể khiến cho người ta giành được một chút thời gian để thở.

Vì thế anh lặng lẽ dỡ bỏ sự căng thẳng trong lòng bàn tay, chủ động tìm kiếm khoảng trống đan xen giữa các ngón tay, cho đến khi mười ngón tay đan vào nhau cùng với người bên cạnh.

Từ sau lưng nhìn lại, đây hiển nhiên là một đôi tình nhân thân mật khắng khít, hai chiếc bóng dài nghiêng nghiêng phản chiếu trên mặt đường nép vào nhau.

Trì Tuyết Diễm nhướn mày: "Học rất nhanh nha."

"Tôi nên gọi cậu như thế nào?" Dưới ánh đèn đường mờ nhạt Hạ Kiều trông có vẻ bình thường, cùng cậu nắm tay đi về phía trước, giọng điệu dịu dàng, "Tiểu Trì?"