Yêu Đương Với Anh Em Song Sinh

Chương 30: Hạ Đằng hận đến ngứa răng, anh trai như thế nào sẽ biến thành bộ dáng như thế này chứ - Giống như trên mạng nói, trà xanh

Hôm nay buổi tối Hạ Đằng không có cùng Hạ Tụng về nhà, sau khi đối phương bên kia nhắn vài câu liền đi chơi bóng —— cũng không phải giận dỗi, chính là không muốn phải phụ thuộc vào sắc mặt mà nhìn nhau.

Làm Hạ Đằng nhớ tới trên mạng cũng lưu hành một từ, trà xanh.

Hạ Đằng hận đến ngứa răng, anh trai như thế nào sẽ biến thành bộ dáng như thế này chứ.

Thời điểm cậu đến sân vận động so với ngày thường còn khá sớm, cái tên thường xuyên hẹn cậu còn chưa có tới, Hạ Đằng đi WC thay quần áo, chỉ đơn giản ngồi chỗ thính phòng xem người đánh trong sân.

Đều là lén lút hẹn nhau tới đánh chơi, cũng không có trọng tài hẳn hoi. Hạ Đằng nhìn trong chốc lát, nhíu nhíu mày —— có một đội đánh quá bẩn, luôn là ở trọng tài không để ý ngấm ngầm giở trò chơi mà cố ý đánh lén đối phương, thị lực của cậu thật tốt, thậm chí có thể thấy phía trên cánh tay của một nam sinh bị cào ra vết máu.

Hạ Đằng xem mà thấy phiền lòng —— chơi bóng sợ nhất chính là đυ.ng tới loại người này.

Quả nhiên không đến nửa trận, liền có người bị đâm khiến mắt cá chân bị thương nặng. Đối phương bên kia hiển nhiên cũng không phải ăn chay, lúc thấy huynh đệ bị thương, lại không thể nhẫn nhịn được. Bọn họ trực tiếp đem đối phương bao vây quanh, làm trò gì đó trước mặt mấy chục thằng con trai, cao giọng chất vấn tại sao lại đả thương người khác.

Là nơi thường lui tới, loại náo nhiệt này Hạ Đằng cũng không ngại xem, hoặc là đổi sân khác hoặc là về nhà —— nhưng là hôm nay đã cùng người ta hẹn rồi, như thế nào lại ngồi xem đám người kia đang nói ra nói vào.

Trong sân hai đám người xô đẩy vài phút, mắt thấy muốn nháo lên, không biết ai kêu một tiếng, nói có bản lĩnh quang minh chính đại thị lại đây mà đánh lại, bên kia thua nên phải tự nguyện chịu hai quyền của đối phương thôi, hơn nữa về sau không bao giờ có thể tới cái sân vận động này chơi bóng —— dù sao cũng là sức sống tuổi trẻ, loại này không khác gì nói mấy lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ, không có người sẽ không ứng chiến.

Nhưng lại có một người khác không tham gia vào, đội trưởng bên kia hướng bốn phía nhìn nhìn —— chỉ có Hạ Đằng trên người ăn mặc áo vận động cùng quần đùi, bao đầu gối cùng giày chơi bóng vừa thấy chính là người chuyên nghiệp.

Người nọ đành nhanh chóng chạy đến bên cạnh Hạ Đằng, cậu còn chưa có phản ứng lại, đối phương đã giành trước mở miệng: “Người anh em, có thể vào đội của chúng tôi hay không, đánh nửa trận thôi ấy mà. Cậu vừa rồi cũng thấy được, chúng tôi hôm nay nếu không thắng đám cháu chắt kia, bọn họ về sau khẳng định sẽ càng kiêu ngạo.”