“…Em chỉ là cảm thấy, chị Tiểu Quân là người thực ôn nhu. Không có ý gì khác.”
Thời điểm Hạ Tụng lấy ra chìa khóa mở cửa, Hạ Đằng đứng ở phía sau thẳng thắn, ngữ khí mang theo điểm ảo não cùng áy náy.
“Lạch cạch” một tiếng, cửa mở, âm thanh của chìa khóa va chạm cùng với tiếng nói của Hạ Đằng cùng nhau truyền vào lỗ tai Hạ Tụng, khiến ngực cậu căng thẳng.
“Em đâu có loạn tưởng cái gì, em chỉ xem chị ấy như chị em trong nhà bình thường.”
Hạ Tụng hô hấp đình trệ một chút, trong lòng lặp lại, nhấm nuốt những lời này. Cậu không có xoay người, lập tức đẩy ra cửa lớn: “Đã biết.”
Cậu không nên loạn tưởng, người không bình thường chỉ có mỗi cậu, trước nay đều là như thế này.
Giữ một quyển sách tuyên truyền vô dụng là không bình thường, bất luận mùa nào cũng đều uống Sprite lạnh là không bình thường, giấu đầu lòi đuôi, trả đũa càng không bình thường. Ngăn chặn không cho em trai phát sinh tình cảm là không bình thường.
Nguyễn Túy Quân từ trên đường trở về, mang theo các kiểu trái cây cùng đồ ăn vặt có mấy logo nhãn hiệu siêu thị để trong túi. Cô đem Sprite vừa nghe nhạc vừa tiến đến tủ lạnh, đi ngang qua thấy Chu Liên nhìn đến, không tránh khỏi mà mắng hai câu không đau không ngứa: “Uống ít loại đồ uống có ga này đi, đối với thân thể không có một chút chỗ tốt, như thế nào lại thích uống như vậy.”
Cô cười cười, không cùng mẹ tranh luận, nhưng lần sau khẳng định vẫn sẽ mua.
Nguyễn Kiến Sơn buổi tối trở về xách theo một quả dưa hấu, dưa hấu này mới vừa đưa ra thị trường không bao lâu, đúng là quý giá, Chu Liên cắt nửa quả đưa cho Nguyễn Túy Quân, bảo cô đưa đến Hạ gia.
“Hai đứa trẻ Hạ gia kia cũng thật ngoan, lại nói tiểu Quân con ngủ cả một buổi trưa rồi, cũng nên đi ra ngoài mà hít thở không khí.”
Chu Liên chú ý tới váy con gái đã thay đổi, một bộ váy lá sen viền trà đến đầu gối, điềm tĩnh ôn nhã, tóc cũng chải lên lên, một cái dây cột tóc cuốn ở sau đầu.
Nguyễn Túy Quân rất sảng khoái mà đáp ứng, ôm nửa quả dưa hấu ra cửa.
Lần này là Hạ Tụng mở cửa.
Nam sinh mặt mày hờ hững, tựa hồ khi vừa kéo cửa ra một chút, trong chớp mắt băng đá tan chảy.
“Chị Tiểu Quân”
Nguyễn Túy Quân đem dưa hấu đưa qua: “Đây, mẹ chị kêu chị đưa tới.”
Hạ Tụng nghiêng người nhường ra vị trí, “Chị vào trong đây đi, bên ngoài nóng.”
Trong phòng khách Hạ Đằng đang cầm di động chơi game, bối cảnh âm nhạc kịch liệt chém gϊếŧ ngưng hẳn khi cậu thấy Nguyễn Túy Quân tiến vào: “… Chị Tiểu Quân? Sao chị lại tới đây!”