Hai anh em rõ ràng có thể ở tiệm cơm bên ngoài giải quyết cơm trưa, Hạ Tụng lại nói ăn không quen, nói bóng nói gió mà đề nghị, nói có thể trả tiền cơm nhà hàng xóm, ba bọn họ lúc này mới nghĩ đến đem bọn họ gửi gắm phó thác đến nhà Nguyễn Kiến Sơn.
Hạ Tụng không biết đang suy nghĩ cái gì, cậu nhìn khuôn mặt của em trai giống mình đến bảy tám phần, từ lúc sinh ra đến giờ lần đầu tiên ở trong lòng cậu sinh ra một ít cảm giác không thoải mái.
“Em tốt nhất đừng suy nghĩ miên man, mau ôn thi đại học.”
Bị anh trai nhắc nhở Hạ Đằng nói không ra lời, cậu luôn luôn biết trong nội tâm Hạ Tụng nghĩ nhiều, cậu ấy chỉ chuyển chuyển con ngươi nhìn người khác, cậu liền biết anh ấy đang suy nghĩ cái gì. Nhưng từ trước đến nay, hai người đều là nước sông không phạm nước giếng, cảm tình cũng khá tốt, không thể nói quá thân mật nhưng cũng là máu mủ tình thâm.
Hạ Đằng biết thời điểm giữa trưa mình đẩy bàn đồ ăn Nguyễn Túy Quân, bị Hạ Tụng thấy được.
“Anh là vì muốn tốt cho em, em nghĩ bài chuyên ngành điểm như vậy là cao, nhưng môn văn hóa lại được không quá một nửa đi? Liền tập trung không đến hai tháng.”
Hạ Tụng hiện tại hoàn toàn chính là hình tượng một người anh trai giống như cha nghiêm khắc, cậu thực sự nỗ lực mà đem thứ gì đó bóp chết từ trong nôi, trong nội tâm ẩn chứa một tia nôn nóng chính mình cũng chưa phát hiện.
Hạ Đằng rũ mí mắt xuống, không nói tiếp.
Hạ Tụng trước kia kỳ thật không thế nào quản được Hạ Đằng, Hạ Đằng từ nhỏ đến lớn đều có chút sợ anh trai, nhưng là không phải kính trọng mà là cái loại sợ này.
Trên người anh trai luôn mang theo một loại tính cách già dặn không phù hợp độ tuổi này, cơ hồ có cùng mình phát sinh loại mâu thuẫn gì, cũng không thích cùng mình tranh đoạt bất cứ thứ gì —— Hạ Tụng là một loại cây sẽ tự mình chủ động học tập vươn lên, còn Hạ Đằng chính là một loại cây nuôi thả, tự do, mặc kệ tất cả mà lớn lên.
Nhưng tiền đồ của Hạ Đằng là Hạ Tụng giúp cậu nhặt lên.
Hạ Đằng từ nhỏ đã không yêu thích học tập. Như là có điều giống nhau, hai anh em luôn thường thường bá chiếm vị trí thứ nhất trong lớp, một người lãnh thưởng, một người có điểm số bài thi cao nhất.
Hạ Tụng không buộc em trai phải học tập, còn giúp Hạ Đằng gạt cha mẹ dẫn em ấy đi đến sân vận động chơi. Cậu chỉ muốn em trai cảm thấy hứng thú với thể thao. Đồng thời ôm chân Phật cho em ấy học bù, làm em ấy có số điểm tiến vào trường cao trung trọng điểm, dạy em ấy thông qua một con đường khác, tránh đi tiền đồ của mình.