Từ lâu Hạ Tụng đã học ở lớp trọng điểm , Hạ Đằng tự nhiên sẽ học ở lớp bình thường. Hai anh em bọn họ ở trường học đều rất nổi danh. Thứ nhất là do vẻ bề ngoài thư sinh, đẹp trai, cao ráo , thứ hai là thành tích của bọn họ, Hạ Tụng là học bá, còn Hạ Đằng chơi thể thao rất lợi hại. Mấy cô gái nhỏ tầm tuổi này đều thích con trai như vậy, mà trong trường này hai người họ cơ hồ ai cũng biết.
Đi qua mấy cái ánh mắt nhìn theo của nữ sinh luôn mang vẻ e lệ cùng nóng bỏng, Hạ Đằng thậm chí có thể nghe thấy có người đem mình cùng Hạ Tụng đặt ở cùng nhau so sánh.
“…Người kia chính là Hạ Đằng a, cùng với Hạ Tụng thật sự giống như…”
“…Hạ Tụng không yêu đương, kia hẳn là em trai cậu ấy …”
“…Đừng nghĩ nữa, Hạ Đằng luôn cách biệt với con gái, nghe nói trong mắt cậu ấy chỉ có bóng rổ, không thì cậu đi xin WeChat cậu ấy thử xem?…”
Điện thoại trong túi áo khoác đồng phục của Hạ Đằng vang lên, anh lấy ra.
Anh trai : Tan học.
Hạ Đằng xoay người, đi đến quầy bán đồ vặt mua hai bình nước lạnh, chai nhựa lấy ra, tiếp xúc với khí nóng bên ngoài nhanh chóng hạ nhiệt, rất nhanh cả chai nước vốn bị ngâm trong lớp khí băng lạnh, lại hóa thành bọt nước bọc lấy thân chai.
Trong trường học nhanh chóng trở lên ồn ào , ở phía tiếng người ồn ào kia chính là trạm quảng bá,họ đang bắt đầu thay tấm biển tiếng Quảng Đông vốn đã quá hạn.
Thấy anh trai đi xuống dưới, Hạ Đằng bước mấy cái đi qua, đem chai nước đưa cho Hạ Tụng: “… Không có Sprite lạnh.”
Hạ Tụng thích uống Sprite, bất kể là mùa hạ hay mùa đông cũng đều chỉ uống lạnh, cái này xem như anh ấy cổ quái đi, hơn nữa Hạ Đằng cũng chưa bao giờ hỏi đến.
Anh so với anh trai mình hoạt bát hơn một chút, sẽ cười sẽ nháo, cũng không có nói ít lời như vậy.
“Ừ.”
“Hôm nay có đi đến sân bóng rổ không?” Đối với em trai mình, lời nói của Hạ Tụng sẽ mang theo chút độ ấm.
Học sinh ngoại trú cao cấp sẽ luôn có bãi đỗ xe chuyên dụng, kể cả để đỗ xe đạp, bãi đỗ xe lại cách khu dạy học không xa, bên cạnh là hồ nước cùng rừng cây xanh um tươi tốt. Hai người bọn họ đi theo hướng bãi đỗ xe. Dọc theo đường đi, bắt gặp không ít ánh nhìn chăm chú —— một cảnh sắc đẹp, khó bắt gặp, học sinh liền lén chụp lại lưu truyền rộng rãi.
“Không đi, sân bóng rổ hôm nay tu sửa.” Hạ Đằng đẩy xe đạp ra tới, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì ——
“…Mẹ bà ấy đêm nay sẽ về nhà sao?”
Hạ Tụng đem khóa xe mở ra, không chút để ý mà nói: “Đi về, chỉ có giữa trưa đi nhà dì Chu ăn cơm.”
Hạ Đằng nghẹn uất.
Cậu không biết tại sao anh trai mình nhiều lần đều có thể dễ dàng nhìn ra được tâm tư của mình, lại mở miệng liền ấp úng nói: “… Ai hỏi cái này, em, em ăn cơm ở đâu đều không sao cả…”