Lần đầu tiên trong suốt 22 năm sống trên đời, Nguyễn Túy Quân được trải nghiệm cảm giác sung sướиɠ khi hoan ái.
Đầu hè, cô quyết định sẽ về quê của mình, về Ô Trấn. Lần đầu tiên gặp hai anh em song sinh nhà họ Hạ,
Hạ Tụng, cậu thanh niên đeo kính, trắng nõn, lạnh lùng như băng.
Hạ Đằng thì ôm bóng rổ, mặt mày kiệt ngạo, ngực ướt đẫm vì chơi thể thao.
Cả hai người đều là thiếu niên vừa đủ 18 tuổi, cái độ tuổi rực cháy lửa thanh xuân lẫn lửa du͙© vọиɠ xuất phát từ hóc môn.
Vậy nên ký ức của cô trong suốt mùa hè năm ấy, ngoài Sprite lạnh thì còn là những lúc bị hai anh em nhà họ Hạ thay phiên nhau cắm vào đâm chọc, mây mưa không ngừng.
Bọn họ luôn mồm nói rằng, chị à, bọn em đang ở độ tuổi thiếu niên tràn đầy sức sống, hầu như lúc nào cũng có thể động dục.
Khi trở về thành phố sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè, thì cô đã bắt cóc đôi anh em này.
Bọn họ nói, muốn thao cô cả đời.
####
Chương 1: Nam sinh 18 là độ tuổi sung sức nhất
Giữa tháng tư, đầu mùa hạ.
Nguyễn Túy Quân từ Thượng Hải trở về quê, phải mất hai giờ di chuyển. Ban nãy mẹ cô có gọi điện thoại tới, nói thời tiết ở quê hiện giờ đang rất đẹp, cô về mùa này cũng vừa lúc mùa mơ đến, dẫu mơ có hơi chua nhưng ăn vẫn ngon lắm. Tóm lại thì bà cũng chỉ gọi để trò chuyện, lải nhải bên tai cô, nhưng nghe giọng điệu thì có vẻ háo hức khi con gái về thăm gia đình.
Bình thường cô cũng rất ít khi về quê, trừ những dịp lễ Tết. Là một người cuồng công việc, nên lúc nào Nguyễn Túy Quân cũng trong trạng thái bận rộn. Phòng làm việc của cô thời gian này lại xuất hiện một chút vấn đề, khiến cho trạng thái làm việc của cô càng lúc càng kém, đến khi đi khám bệnh vào hồi đầu tháng tư, bệnh viện đã chẩn đoán cô đang có dấu hiệu của chứng hậm hực, còn mắc phải chứng lo âu, khiến cho Nguyễn Túy Quân nhận thức được là, mình đã mệt đến mức suy sụp thân thể. Vậy nên cô quyết định, về quê trốn, thuận tiện cũng tránh đi những rắc rối đang có trong công việc.
Bước chân ra khỏi tàu cao tốc, Nguyễn Túy Quân bèn chú ý đến đám đông xung quanh mình. Đều là những sinh viên trẻ tuổi, trên dưới 20, nhìn rất phấn chấn nhiệt huyết, hẳn là vừa bước chân ra khỏi vườn trường để đi vào xã hội.
Cô cũng đã sắp 23 tuổi rồi, nhớ thời gian trước chỉ vừa tốt nghiệp đại học thôi. Không thể không cảm thán, thời gian trôi qua thật là nhanh.
Còn chưa nói chuyện yêu đương, mà đã có dáng vẻ của một bà cụ non rồi. Nguyễn Túy Quân nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trên kính, rồi lặng lẽ thở dài.
Xe taxi qua bảy khúc cua, tám lần rẽ, thì đã đến thị trấn.
Từ xa nhìn lại, khung cảnh làng quê hiện ra trước mắt cô. Hình ảnh các cụ già ngồi dưới gốc cây đánh cờ tướng, cười nói rộn vang cả một vùng. Cây ngô đồng nặng trĩu quả, loang lổ ánh vàng trên cánh đồng xanh. Vị đắng nhẹ của hoa hòe trong không khí, và cả những chùm hoa nhỏ trắng tinh như tiên nữ đang nhảy múa trên những tán lá xanh ngợp trời.
Nguyễn Túy Quân bước về phía trước, tiếng giày cao gót dẫm lên cây cầu đã bám rêu có vẻ hơi thu hút sự chú ý của người khác. Dường như cô có chút sợ việc phải trở về quê này, sợ phải đối mặt với những chú dì, những ông bà đang tụ tập tám chuyện dưới gốc đa bên đầu cầu kia. Họ sẽ nhìn chằm chằm vào cô, nhìn vào cách cô ăn mặc, rồi bàn tán rôm rả, điều mà Nguyễn Túy Quân không thích nhất. Ấy vậy mà hôm nay rất may là không ai chú ý đến cô, nơi dưới gốc đa đang có một ông cụ mặc trường bào đeo kính râm kéo đàn nhị, âm thanh cao vυ't bén nhọn phát ra từ đó đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Phía sau cô dường như có tiếng xe đạp đang chạy tới, Nguyễn Túy Quân theo thói quen mà núp ở một góc. Leng keng một tiếng, hai chiếc xe đạp phóng như gió lướt ngang qua người cô, chỉ để lại chút ấn tượng với người con xa quê đã lâu.
Dường như đang rất gấp, nên cô chỉ kịp nhìn thấy hai cái bóng đang mặc đồng phục trắng xanh, và hương bột giặt lưu lại, thoang thoảng trong không khí.
Hẳn là hai nam sinh 17-18 tuổi rồi.
Nguyễn Túy Quân sờ sờ phần “đơn vai bao hoàn khấu”, trong lòng đột nhiên xuất hiện một cái ý nghĩ hài hước: Nam sinh 18 là độ tuổi sung sức nhất.
Cụm từ “Nam sinh 18 tuổi” vẫn luôn được người ta truyền tai nhau trong những cuộc trò chuyện có chút đen tối rằng, nam sinh ở tuổi này, vừa cứng rắn, cũng đồng thời có ham muốn tìиɧ ɖu͙© rất cao.
Đáng tiếc khi cô 18 tuổi thì hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với những anh chàng thế này. Thời điểm đó, Nguyễn Túy Quân chỉ biết lao đầu vào giải đề thi đại học, nên cũng chẳng thể kiểm chứng xem liệu lời đồn này có thật hay không.