Cố Sự

Chương 57: Vân Mộc Đại Đế - Bần Đạo Không Xem Bói.

Một cộng Diệp Thảo cứ như thế tan biến vào hư không, lần luân hồi này của hắn cứ như thế chết đi, lần này hắn trải nghiệm được cảm giác làm một Chuẩn Tiên Đế mạnh như thế nào, ngay cả trong hiện thực hắn còn không bước vào được Đại Đế, nhưng khi tiếng vào luân hồi hắn lại có thể đi đến Tiên Giới, chứng kiến vô số cảnh tượng mà ngay cả đời Vân Mộc cũng không nghỉ sẽ thấy.

Lần nữa tỉnh lại, lần này hắn không phải cây cỏ, yêu thú, hay người bình thường nữa, hắn sinh ra trên ngọn núi nhỏ, xung quanh có mấy đạo sĩ, râu tóc bạc phơ, tay cầm phất trần, người mặt đạo bào màu xanh, nhìn một hồi lâu hắn mới biết đời này luân hồi của hắn thành một tiểu đạo sĩ.

Cứ như thế một cái chớp mắt trôi qua mấy năm, tiểu đạo sĩ Vân Mộc nay đã bảy tuổi, tư chất của hắn siêu phàm, mới bảy tuổi đã tu luyện Tam Kinh Đạo Giáo đến một cách thông thiên triệt địa, Vân Mộc dù sao cũng đã luân hồi qua vô số kiếp sống, lần này tiểu đạo sĩ hắn muốn tự tại tiêu dao.

Thanh Phong Sơn

Sáng Sớm

Tiểu đạo sĩ Vân Mộc đang vẽ một lá bùa gì đó, vẽ nghệch ngoạc khó hiểu, mấy vị sư thúc nhìn hắn cũng lắc đầu ngao ngán, hắn tuy cân cốt siêu phàm, nhưng lại quá lười biếng tu luyện Thái Cực Công, Thái Cực Kiếm, Thái Cực Quyền, suốt ngày vẽ cái gì bùa chú, trấn áp tà ma, xua đuổi tai ương.

Nhìn tiểu đạo sĩ nhỏ bé như vậy thôi, nhưng tu vi của hắn đã là Chân Tiên Cảnh Đỉnh Phong, thử xem ở Cửu Thiên Thập Địa này có người nào mới bảy tuổi đã vào Chân Tiên, ngay cả Thiên Đế trước kia cũng chưa từng thấy qua có tư chất siêu phàm như vậy.

"Tiểu Mộc Mộc, đang làm cái trò gì đó, không mau tu luyện Thái Cực Công" Thái Thanh Huyền tay cầm phất trần nhìn chằm chằm Vân Mộc chất vấn.

"Hì Hì, Sư Thúc ta đang vẽ bùa" Vân Mộc mỉm cười nhìn vị Sư Thúc này của hắn.

Thái Thanh Huyền nghe đến vẽ bùa liền tức giận, dơ chân đá lên cái mông nhỏ của tiểu Vân Mộc một cái, giận dữ nói.

"Tiểu Mộc, ngươi đúng là hết nói nổi!" Thái Thanh Huyền tức giận quay người bỏ đi.

Buổi tối nguyên một đám đồ tử, đồ tôn ngồi cùng nhau ăn cơm, cơm của Đạo Sĩ không có gì nhiều, chỉ một hai cái bánh màng thầu, cùng với đĩa rau xanh, các vị Sư Thúc thì thêm được một vò rượu nhỏ, cuộc sống của bọn họ cũng chỉ như thế trôi qua mà thôi.

Ăn cơm xong, lại bắt đầu đọc Tam Thư Ngũ Kinh, đọc xong Tam Thư Ngũ Kinh trời cũng đã tối, sư phụ Vân Mộc gọi hắn vào phòng nói chuyện gì đó rất quang trọng.

"Tiểu Mộc Mộc, con năm nay đã bảy tuổi rồi?" Thái Quy Nhất tĩnh tọa, ầm trầm mở miệng.

"Đúng vậy, Sư Phụ" Vân Mộc ngồi sau lưng trả lời.

"Con học cũng được không ít, tu vi cũng không tệ, lần này xuống núi một mình lịch luyện đi thôi!" Thái Quy Nhất chậm rãi nói.

"Sư phụ, người ta mới bảy tuổi" Vân Mộc có phần ủy khuất nói.

"Ngươi ở trên núi, suốt ngày vẽ cái gì bùa chú, làm cho các Sư Thúc của ngươi tức chết!"

"Cầm lấy Thái Thanh Lệnh này, nếu có nguy hiểm gì, bóp nát nó là được, trở về đi" Thái Quy Nhất không cho Tiểu Vân Mộc cơ hội mở miệng liền đuổi đi.

"Vâng, Sư Phụ" Vân Mộc có phần không muốn rời đi, đời này hắn mới luân hồi bao lâu, mới bảy tuổi hắn không muốn ra ngoài, mỗi lần ra ngoài đều gặp bất trắc, hắn rất khó chịu.

Sáng hôm nay, dưới Thanh Vân Sơn, chỉ nhìn thấy một tiểu đạo sĩ, trên người một bộ đạo bào màu đen, trên quần áo có khắc ngũ hành chi trận, trên đầu đội một cái mũ trùm đầu, tay cầm phất trần, cưỡi một con lừa đi xuống núi.

Phía Bắc.

Kiếm Vực.

Loan Âm Thành.

Thành trì hoa lệ phồn vinh, một tiểu đạo sĩ bảy, tám tuổi, cưỡi lừa mà đi vào thành, dừng lại tạo một tòa khách sạn lớn, hắn đi vào, nơi này cực kỳ sáng sủa nhưng mà hắn nhìn ra có một Tiểu Nhị bị âm tà quẩy nhiễu.

Đi vào bên trong ngồi xuống một cái bàn nhỏ, kêu một bình trà cùng với một đĩa đậu phộng.

"Tiểu Nhị, Ngươi gặp vận đào hoa xung sát a!" Vân Mộc mở miệng ngây thơ nhìn Tiểu Nhị.

"Tiểu Đạo Sĩ nói cái gì đào hoa xung sát, thật lừa gạt" Tiểu Nhị không tin liền chuẩn bị rời đi.

"Tiểu Nhị chớ sợ"

Vân Mộc không nói không rằng, từ trong tay nải lấy ra mấy tấm bùa chú hoa văn kỳ lạ,đem giấy chu sa vẽ ra một đạo bùa chú, trong miệng lẩm bẩm.

Pháp lực vô biên Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai, Trận, Liệt, Tiền, Hành, cờ mây về trời các tôn pháp chỉ hiện lên, cấp cấp như luật lệnh, gióng lên phiến chiêu hồn.

Tà mà bám trên người tiểu nhị xuất hiện, bị bùa chú giấy chu sa đốt thành tro bụi, ngay cả cặn cũng không còn, mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này cực kỳ hoảng hồn, không ngờ tiểu đạo sĩ này nãy giờ nói đều là thật.

Vô số người ngồi gần đó, tiến tới hỏi thăm, người người chạy đến, làm cho Vân Mộc có chút đau đầu.

"Các vị xin lỗi Bần Đạo không xem bói!".

"Chỉ hàng yêu trừ mà, chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, các vị không cần phải như vậy!"

"Chẳng ngưỡng mộ thần tiên, nhân gian một tách trà"

"Quản ai vinh hoa phú quý, tự tại tiêu dao"

Vân Mộc nói ra những lời đó, đám đông cũng giải tán không ít, lần này coi như Vân Mộc học được một bài học, lần sau sẽ không lo chuyện bao đồng nữa.

Mà lúc này Vân Mộc không biết rằng, ở trên lầu một tiểu cô nương bảy, tám tuổi nhìn không lớn hơn Vân Mộc bao nhiêu, tiểu cô nương này không ai khác chính là Sở Tích Nguyệt Nhị Tiểu Thư của Sở Gia Kiếm Vực, sau này sẽ trở thành một ma thần, cầm một cây dù gϊếŧ hết thảy cả Kiếm Vực, khắp Tiên Giới không người nào là đối thủ, được xưng Kiếm Ma Sở Tích Nguyệt.

Sở Tích Nguyệt nhìn thấy Vân Mộc rời khỏi khách sạn, nàng vội vàng đuổi theo, chạy vội vàng hô to.

"Tiểu Đạo Sĩ đứng lại, đợi bổn tiểu thư" Lúc này Sở Tích Nguyệt ngây thơ trong sáng đuổi theo Vân Mộc.

"Cô nương, chuyện gì?" Vân Mộc nhìn tiểu cô nương tuổi không lớn hơn mình bao nhiêu hỏi.

"Tiểu Đạo Sĩ ngươi thật giỏi, có thể xem bói cho ta được không?" Hai mắt nàng sáng lên, nhìn Vân Mộc chờ mong.

"Cô Nương, bần đạo không xem bói" Vân Mộc trả lời nàng.

"Ta muốn xem bói!"

"Bần đạo không xem bói!"

"Ta muốn xem!"

"Ta, không!"

Hai người đôi co một đoạn thời gian, làm cho cả hai đều tức giận bỏ đi không nhìn mặt nhau.

Lần này Vân Mộc xuống núi cũng là đến Sở Gia ở nhờ một thời gian, sư phụ hắn dặn dò như vậy hắn liền làm theo.

Đi đến trước cửa Sở Gia, đưa lệnh bài cho hộ vệ, sau đó được dắt vào bên trong trang viên của Sở Gia, nơi này thật nhiều kiếm khí, trên mặt đất cắm đầy vô số thanh kiếm, không hổ là Sở Gia đệ nhất kiếm đạo của Kiếm Vực.

Vân Mộc đi vào nhìn thấy Sở Gia Chủ, hành lễ một cái đưa ra lệnh bài.

"Chào Sở Gia Chủ"

"Tiểu Đạo Sĩ không cần đa lễ, ta với sư phụ ngươi trước đây là bằng hữu, gọi ta Sở Thúc là được!"

"Đa tạ, Sở Thúc"

"Các ngươi mau dẫn Vân Mộc tiểu đạo sĩ đi nghỉ ngơi" Sở Tích Hoàng phân phó cho hộ vệ.

Đi đến nơi ở của hắn, lại nhìn thấy tiểu cô nương lúc sáng cùng hắn cãi một trận, Sở Tích Nguyệt cũng nhìn thấy hắn, chạy hồng hộc mà tới chỗ hắn.

"Tiểu Đạo Sĩ, sao ngươi lại ở đây!"

"Tiểu Đạo Sĩ đến xem bói cho ta sao?" Sở Tích Nguyệt hương phấn nói.

"Cô nương bần đạo thật sự không xem bói, mong cô nương bỏ đi ý nghĩ đó" Vân Mộc mở miệng giải thích.

"Vậy người đến nhà ta làm gì?" Nàng hai tay chống nạnh nói.

"Bần đạo đến ở nhờ một thời gian, đã được Sở Thúc cho phép, mong cô nương lượng thứ!" Vân Mộc mở miệng nói.

Từ lúc đó Kiếm Ma Sở Tích Nguyệt cùng với Vân Mộc Đại Đế trở thành bằng hữu của nhau suốt mấy năm tuổi thơ. À mà không phải Vân Mộc Đại Đế, phải gọi là gì nhỉ, đúng rồi Vân Mộc Đạo Tổ mới đúng.

(khúc này là theo lời kể của Trường An nha, tất cả câu chuyện hay cuộc hành trình của Vân Mộc đều do Trường An lúc này kể ra, cũng là main ở chương 1 ấy, mọi người chú ý kỹ một chút nhé, cảm ơn!).

Mấy năm sau đó hai người cùng nhau trưởng thành, cùng nhau tu luyện, học tập, nhưng rồi cũng đến lúc Vân Mộc rời đi.

"Vân Mộc ca ca, ngươi phải đi sao?" Sở Tích Nguyệt mười hai tuổi, đôi mắt đẫm lệ hỏi.

"Tiểu Nguyệt Nguyệt đừng buồn, sau này sẽ quay lại gặp muội" Vân Mộc mười hai tuổi, nhìn tiểu cô nương xoa đầu nói.

Phất trần, cưỡi lừa gầy, hành tẩu thiên hạ Vân Mộc cứ thế rời đi khỏi Kiếm Vực, Sở Gia.

Mấy năm sau, Sở Gia xảy ra chuyện hắn lại đang trong quá trình quang trọng đột phá không đến cứu được Sở Tích Nguyệt, mấy năm sau quay lại Sở Gia lúc đó đã không còn, Sở Tích Nguyệt cũng không thấy tin tức.

Hắn cứ thế đi tìm rất lâu, mấy chục năm, liền không có một chút tin tức, hắn cũng đành bỏ cuộc, bế quan bắt đầu xung kích Bất Hủ Tiên Đế, trở thành Đạo Tổ từ đây cái danh Vân Mộc Đạo Tổ cũng vì vậy mà hình thành, nhưng hắn chưa bao giờ nhận cái danh hiệu mà người đời đặt cho, hắn ngay cả bằng hữu duy nhất cũng không bảo vệ được lấy tư cách gì xưng Đạo Tổ.

Vạn năm sau, hai người gặp mặt, ở nơi ban đầu đã gặp, nhưng đã không còn như trước nữa rồi, Kiếm Vực bây giờ đã vô số người chết, máu chảy thành sông.

"Tích Nguyệt, mau dừng tay, cùng ta rời đi!" Vân Mộc mở miệng khuyên nhủ.

"Vạn năm không gặp, ngươi nghỉ ta còn ngây thơ như lúc đó sao, khi ta cần ngươi nhất ngươi ở nơi nào, bây giờ ta quay lại trả thù ngươi bảo ta dừng tay, thực nực cười Đạo Sĩ giả nhân giả nghĩa." Sở Thích Nguyệt tay cầm Hồng Huyền Táng cái ô vừa giơ lên vô số kiếm khí hướng thẳng Vân Mộc mà đánh tới,

"Tích Nguyệt, dừng lại đi" Vân Mộc trên tay lá bùa vẽ chữ Hành đánh tan kiếm khí của nàng.

Hành đại biểu cho "Tâm ta là Thiền, vạn u hóa hợp, hóa thành hư vô".

Bùa chú cùng kiếm khí chạm nhau, tạo nên một trận chấn động cả Kiếm Vực.

Nhưng mà hắn không ngờ tới rằng, Sở Tích Nguyệt bây giờ đã là Chí Tôn Cảnh, không phải là Bất Hủ Tiên Đế nữa rồi.

Hắn bị thương không nhẹ, không nói lời nào đứng đó nhìn nàng.

"Vân Mộc ngươi đi đi" Sở Tích Nguyệt lạnh giọng nói.

Vân Mộc biết rằng nàng không muốn nhìn thấy hắn lần nữa,đành quay người biến mất, trở lại Thanh Phong Sơn.

Mấy năm sau vì bị thương, thêm với việc đau lòng mà đổ bệnh, hắn hối tiếc rất nhiều, đời này lại không làm được gì, bằng hữu duy nhất cũng không thể bảo vệ được Vân Mộc đầu tóc trắng xóa, tọa hóa mà chết.

Sở Tích Nguyệt cũng lặng lẽ đến nhìn hắn lần cuối, chỉ mở miệng nói một câu nhẹ nhàng.

"Vân Mộc, nếu có kiếp sau chúng ta lại là bằng hữu!".