Trong thời gian tạm dừng hội nghị thượng đỉnh, mọi người tụ tập về khu nghỉ ngơi.
Đám đàn ông đều đi hút thuốc, chỉ còn lại hai người phụ nữ là Tả Sướиɠ và Hứa Ý Nùng. Tả Sướиɠ từ xa xa nhìn thấy Vương Kiêu Kỳ bị người khác vây quanh ở quầy rượu, vì thế xoay người nhiệt tình hỏi Hứa Ý Nùng, “Chị Ý Nùng, chị muốn uống cái gì hoặc là ăn cái gì không? Em đi lấy giúp chị.”
Hứa Ý Nùng kỳ thật chẳng có hứng thú với món gì, cô tùy ý nhìn lướt qua phía trước, thấy được bóng dáng nào đó bị vây quanh ở trung tâm, lại nhìn biểu cảm hưng phấn của Tả Sướиɠ, trong nháy mắt hiểu rõ.
Cô cũng không đả kích sự tích cực của cô bé, bèn chọn đồ uống, “Nước chanh đi.”
“Được.” Tả Sướиɠ hớn hở đi tới nơi đông người kia.
Hứa Ý Nùng đứng tại chỗ nhìn theo cô ta, cô ta mượn cơ hội lấy đồ uống bắt đầu đi tới đó, thế nhưng người vây quanh anh quá nhiều, cô ta chỉ có thể đi vòng quanh bên ngoài, căn bản không chen vào được, cũng không tìm được cơ hội chen vào.
“Ấy, tổ trưởng Hứa cũng tới tham gia hội nghị thượng đỉnh à?” Lúc này có người lại gần cô.
Hứa Ý Nùng liếc nhìn, là người bên Nhất Duy hợp tác làm việc với cô, thì ra bọn họ cũng có nhiều người tham dự hội nghị thượng đỉnh lần này.
“Đúng vậy, mọi người cũng tới sao?” Cô mỉm cười.
Lâm Nhiên gật đầu phụ họa, “Đúng, tới làm hậu viện cho lão đại chúng tôi.”
“Anh ấy diễn thuyết rất khá, từ chủ đề đến nội dung đều được lợi rất nhiều.” Hứa Ý Nùng đánh giá như thế, rất nể tình.
“Tổ trưởng Hứa, không đi đến quầy đồ ăn uống chút gì sao?” Kỳ Dương thì tay cầm một ly sâm banh ân cần hỏi, chủ yếu là khá tiếc nuối vì người đẹp đang đứng lẻ loi một mình.
Hứa Ý Nùng lịch sự nói với cậu ấy, “Tiểu Tả của chúng tôi đã đi lấy giúp tôi rồi.”
Vừa lúc Tả Sướиɠ quay về, trên tay cô ta cầm theo hai ly nước chanh, vẻ mặt nhìn như không có gì khác thường nhưng lại không che giấu được sự mất mát dưới đáy mắt. Cô ta đưa một ly nước chanh trong đó cho Hứa Ý Nùng, “Chị Ý Nùng, nước chanh chị muốn đây.”
Hứa Ý Nùng đưa tay nhận lấy, “Cảm ơn.”
“Ủa? Mọi người cũng tới sao?” Tả Sướиɠ nhìn thấy người của Nhất Duy thì hoạt bát hẳn lên.
“Đúng vậy, em gái Tiểu Tả, cô nói xem có trùng hợp không? Hội nghị thượng đỉnh mênh mông sao chỉ có hai tổ chúng ta gặp nhau? Nhất định là duyên phận đã dẫn dắt chúng tôi chạm mặt với tổ BOM các cô rồi.” Kỳ Dương cà lơ phất phơ trêu chọc.
“Sớm biết vậy thì ngày hôm qua đã đến cùng nhau, các anh cũng không ghé phòng làm việc ới một tiếng.” Tả Sướиɠ không thèm tiếp nhận lời tán tỉnh quê mùa của cậu ấy.
Kỳ Dương phản ứng rất nhanh: “Không sao không sao, đợt đi có thể bỏ lỡ, nhưng đợt về có thể về cùng mà.”
Tả Sướиɠ cũng chỉ nói chơi như vậy, không ngờ cậu ấy lại cho là thật, đành phải mượn nước chanh qua loa dời đề tài.
“Đúng không tổ trưởng Hứa?” Nhưng vẫn không tránh được, Kỳ Dương lại hỏi Hứa Ý Nùng.
Hứa Ý Nùng nâng ly lên nhấp một ngụm nước chanh, sau đó hào phóng giãn cơ mặt đáp, “Cũng được.”
Trong lúc chuyện trò vui vẻ, Kỳ Dương đột nhiên giơ tay về phía sau Hứa Ý Nùng, gọi một tiếng, “Lão đại!”
Quay đầu nhìn lại, là Vương Kiêu Kỳ đã kết thúc cuộc trò chuyện với bên kia, Kỳ Dương sợ anh không tìm thấy bọn họ nên giơ tay.
Nhìn anh đi tới chỗ này, đáy mắt Tả Sướиɠ lại không kìm được sáng lấp lánh, Hứa Ý Nùng lại nâng ly uống một ngụm nước chanh, xuyên qua mặt thủy tinh cong cong của chiếc ly nhìn thấy cô ấy còn giơ tay chỉnh lại mái tóc của mình.
“Lão đại, hôm nay anh đẹp trai quá rồi đó! Đẹp trai vô đối thủ!”
Nhìn thấy người đến gần, người bên Nhất Duy bước tới thổi rắm cầu vồng, nịnh nọt nâng ly muốn mời rượu anh.
Lúc nãy Vương Kiêu Kỳ bị nhiều người vây quanh, có người quen cũng có người không quen, những trường hợp như thế này là ai cũng không từ chối theo thói quen được, lại thêm một đống Wechat, rượu cũng uống mấy vòng.
Anh chỉ lấy cớ qua đây để trốn mấy cuộc xã giao không quan trọng, rượu khen tặng của người trong nhà đương nhiên không muốn uống nữa, căn bản không định nhận rượu của bọn họ, chỉ cho Kỳ Dương một ánh mắt tự mình lĩnh hội.
Kỳ Dương vừa liếc mắt đã sáng tỏ, gió chiều nào xoay theo chiều đó, “Nào nào nào, anh em chúng ta cạn ly nào, thứ nhất là chúc mừng lão đại diễn thuyết thành công, thứ hai là cảm ơn lão đại đã dẫn chúng ta đi khám phá đó đây.” Nói xong dẫn đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong tay.
Cậu ấy đã nói như thế, những người còn lại chỉ có thể cùng uống, rượu sâm banh đáng lẽ phải nhâm nhi thì ở đây lại biến thành kiểu bò uống, náo nhiệt vô cùng.
Vương Kiêu Kỳ đứng lặng trong bộ âu phục màu đen thoạt nhìn còn mới tinh, rủ mắt nhìn cấp dưới ầm ĩ. Bóng lưng anh thẳng tắp, lông mày rậm như nhuộm mực, dưới vòng diễn thuyết thành công vừa rồi có thể nói là vô cùng rực sáng, rõ ràng đã trở thành nhân vật chính hôm nay.
Hứa Ý Nùng cũng ở trong đám người vây xem, nhìn từng đợt người tới chúc mừng anh. Với tư cách là bên hợp tác, người khác đều đến trước mặt chúc mừng, cô há có đạo lý bất kính một ly.
Vì thế cô cũng thuận thế tiến về phía trước, giơ ly lên.
“Hôm nay quản lý Vương diễn thuyết rất hay, tôi cũng học được một số điều, mời anh một ly chúc mừng.”
Vương Kiêu Kỳ tay cầm chân ly, nhìn về phía cô, ấn đường thấp thoáng sự bức người.
Cách ăn mặc của cô hôm nay vẫn thành thục hào phóng, nhưng không theo phong cách đơn giản.
Thấy anh đứng im bất động, Hứa Ý Nùng nhướng mày, “Quản lý Vương không phải ghét bỏ tôi lấy đồ uống thay rượu chứ?”
Lần này Vương Kiêu Kỳ lại tiếp lời, “Cảm ơn tổ trưởng Hứa, tôi cũng nên mời cô một ly.”
Hứa Ý Nùng “Ồ?” một tiếng, “Mời tôi cái gì?”
“Cảm ơn cô…” Anh chạm nhẹ thân ly vào ly của cô làm phát ra âm thanh trong trẻo.
Hứa Ý Nùng rướn môi, trong lúc anh uống cô cũng uống cạn hết ly nước chanh.
Đám người Kỳ Dương đứng một bên liếc nhìn, lúc hai người này không ở cùng một chỗ cũng không cảm thấy có gì đó, vừa đứng cùng một chỗ ngoại trừ cảnh đẹp ý vui thì còn có một dòng nước ngầm bắt đầu khởi động, không ai phục ai, hơn nữa sau cuộc họp lần đó, tư vị phân cao thấp này là người thông minh đều có thể nhìn ra.
Tổng kết lại, Kỳ Dương cảm thấy tuấn nam mỹ nữ có năng lực gì đó chỉ thích hợp làm sự nghiệp không thích hợp yêu đương, chỉ thích hợp làm PNR* không thích hợp làm CP.
(*PNR: viết tắc của từ đối tác, CP: couple)
Tả Sướиɠ cũng mượn cơ hội đi theo Hứa Ý Nùng kính rượu Vương Kiêu Kỳ, hai tay cô ấy cầm ly tiến gần một bước, trong nụ cười ngọt ngào lại mang theo một tia sùng bái của thiếu nữ, “Quản lý Vương, hôm nay anh diễn thuyết rất tuyệt vời.”
Vương Kiêu Kỳ lễ phép gật đầu, ly rượu chưa rút về lại giơ lên, chỉ hơi giơ lên tỏ ý, “Cám ơn.”
Tả Sướиɠ lập tức dừng lại động tác muốn đưa ly tới chỗ anh, cười khẽ uống vài ngụm nước trái cây, cũng may lời nói kế tiếp của Kỳ Dương làm giảm bớt sự xấu hổ của cô ấy.
Kỳ Dương không biết bày trò gì mà đột nhiên đề nghị, “Một ngày đẹp trời thế này, lại trùng hợp mọi người đều ở đây, chi bằng tối nay hai tổ chúng ta liên hoan một bữa đi?”
Tả Sướиɠ đương nhiên muốn nói được, nhưng sếp còn chưa lên tiếng thì cô ta nào có phần nói trước, chỉ có thể kiềm chế trái tim bé bỏng đang không ngừng nhảy nhót, yên lặng quan sát phản ứng của Hứa Ý Nùng.
Chuyện lần trước Hứa Ý Nùng bị Vương Kiêu Kỳ bác bỏ phương án trong cuộc họp, mọi người trong Trục Ảnh đều biết, cũng đã trở thành trò cười của các nhóm trà dư tửu hậu khác, thậm chí có người còn nói cô từ nước ngoài về mà ngay cả quản lý dự án bên B cũng không làm lại, năng lực chỉ ở hàng tầm thường.
Hơn nữa từ thái độ hờ hững bình thường của cô đối với Vương Kiêu Kỳ mà nói, quả thực hình như cũng vô cùng chán ghét, cho nên cô ta cảm thấy bữa tiệc này phần lớn sẽ bị cô từ chối.
“Được.” Ai ngờ câu trả lời kế tiếp của Hứa Ý Nùng lại nằm ngoài dự liệu của Tả Sướиɠ.
“Mọi người quyết định chỗ đi, chúng tôi sẽ mời.” Cô không chút câu nệ, đáp ứng vô cùng sảng khoái.
Đám người Nhất Duy vừa nghe thế thì hai mắt lập tức tỏa sáng nhìn về phía Vương Kiêu Kỳ, điên cuồng ám chỉ: Lão đại! Nhìn đám trẻ này đi! Có thể cùng các em gái ăn cơm hay không chỉ chờ một câu nói của anh thôi!
Mọi người còn đang ngóng trông, thật trùng hợp là điện thoại di động của Vương Kiêu Kỳ vang lên.
Anh nhận điện thoại, đề tài bị gián đoạn.
Là Cao tổng, “Cậu đâu rồi?”
“Ở khu nghỉ ngơi.”
“Đi xuống đại sảnh đi, dẫn cậu đi gặp vài người.”
“Được.”
Anh cúp điện thoại rồi chào tạm biệt các cô, “Tôi còn chút việc, xin lỗi phải đi trước.”
Hứa Ý Nùng gật đầu.
Thái độ này đại biểu cho việc bữa tiệc này đã thất bại, đám người Nhất Duy trong lòng thầm đấm ngực dậm chân. Bọn họ chỉ là đơn thuần muốn cùng các mỹ nữ ăn một bữa cơm mà thôi, mà thôi! Sao lại khó như vậy?
Vương Kiêu Kỳ lại chưa lập tức cất bước rời đi, mà để lại một câu với Hứa Ý Nùng, “Nhưng vừa rồi tổ trưởng Hứa khách sáo rồi, hẳn là chúng tôi mời mới đúng.” Lại nhìn về phía Kỳ Dương, “Buổi tối cậu tự thu xếp đi, tất cả đều do tổ trưởng Hứa quyết định, sau đó gửi vị trí cho tôi.”
Kỳ Dương được điểm danh lập tức nhận lệnh, biểu cảm như kiểu ‘để em lo, để em lo tất’, “OK lão đại!”
Nói xong Vương Kiêu Kỳ liền xoay người rời đi, Hứa Ý Nùng cũng không trả lời thế nào. Nhìn những người còn lại, cô chỉ có thể cười với Kỳ Dương, “Vậy làm phiền cậu rồi.”
Kỳ Dương lắc lắc tay: “Không phiền không phiền, chuyện nên làm.”
Mà Tả Sướиɠ bên cạnh cô từ sau khi cô đáp ứng đã bắt đầu mất hồn mất vía, hội nghị thượng đỉnh nửa buổi sau đều có chút không yên lòng, căn bản không tài nào nghe rõ.
Sau khi hội nghị thượng đỉnh kết thúc, Vu Tranh hình như còn có việc, kêu bọn họ ra về trước.
Trước khi rời đi Hứa Ý Nùng vẫn tìm cơ hội nói với Vu Tranh chuyện liên hoan buổi tối với bên B, dù sao bọn họ là anh ta dẫn tới, vẫn phải báo cáo hành trình vài câu, tiện đường nói một câu, “Vu tổng, buổi tối anh cũng cùng đi chứ?”
Vu Tranh vừa đi vừa hỏi, “Ở đâu?”
“Chắc là ở gần khách sạn.” Hứa Ý Nùng cầm lấy điện thoại di động, “Lát nữa tôi sẽ gửi vị trí cho anh nhé?”
Vu Tranh đi thẳng về phía trước, cũng không nhìn cô, giọng nói hơi nhạt, “Nói sau đi.”
Hứa Ý Nùng ồ một tiếng, thấy phía trước có người chờ anh ta nói chuyện thì không đi theo nữa, “Vậy anh bận trước đi.”
Đưa mắt nhìn anh ta rời đi, điện thoại di động trong tay Hứa Ý Nùng đột nhiên vang lên không ngừng, cúi đầu nhìn thì thấy mình đã bị kéo vào một nhóm chat, tên nhóm là: Đại Ca Đừng Gϊếŧ Em!
Cô vừa vào xem đã đã thấy ảnh GIF “Chào mừng Thượng Đế”, “Chào Thượng Đế”.
Hứa Ý Nùng: “……”
Vương Kiêu Kỳ cũng ở trong nhóm, nhưng không hề lên tiếng. Kỳ Dương gửi xong biểu cảm hoan nghênh vào nhóm thì bắt đầu hỏi cô muốn ăn cái gì?
Cô trả lời: [Gì cũng được]
Kỳ Dương: [@Vương Kiêu Kỳ, lão đại chúng tôi đã nói rồi, mọi chuyện đều do cô quyết định.]
Hứa Ý Nùng biết mình không chọn một nơi là không trốn được, bèn mở vị trí tìm kiếm một vài nhà hàng gần khách sạn, lại kiểm tra đánh giá rồi chọn một nhà hàng âm nhạc danh tiếng nhất gửi vào nhóm.
Sau đó hỏi bọn họ: [Nhà hàng này OK không?]
Cô trước nay không phải là người lề mề, làm việc cũng không dây dưa dài dòng. Cô cũng không thích thảo luận chuyện ăn cơm với người khác quá lâu, một là cảm thấy loại chuyện nhỏ này không nên quá rối rắm, hai là cảm thấy không cần phải phí thời gian vào chuyện này, chủ yếu cũng vì thời đại học đã trải nghiệm đủ các loại hành động phiền phức của bạn cùng phòng Thi Ngôn.
Mỗi lần mọi người thảo luận ăn cái gì, cô ta đều thản nhiên nói, “Tôi gì cũng được.”
Có lần Tề Hoan nửa nằm trên giường đề nghị, “Hôm nay chúng ta gọi Mạch Lao Lao ăn nhé?”
Đây là tên gọi yêu thích của các cô đối với McDonald ‘s lúc ấy, đương nhiên KFC cũng có, còn là Lưu Sảng tự nghĩ ra.
Lưu Sảng đang ở phía dưới chơi trò chơi vừa nghe thấy thế liền nháy mắt ra hiệu, “Vì sao ăn Mạch Lao Lao? Tớ muốn ăn Ken Ki Ki!”
“...”
Lời nói kinh ngạc làm mọi người đều trố mắt, vài giây sau ký túc xá phát ra tiếng cười lớn, các cô ngửa tới lật lui, Tề Hoan khoa trương đấm giường, Hứa Ý Nùng cũng nằm nhoài người trên bàn sách, Lưu Sảng ngơ ngác đỏ mặt trừng các cô, “Làm sao làm sao? Cười cái gì? Ký túc xá cũng đâu có người khác!”
Mọi người đang đùa giỡn ầm ĩ, chỉ có Thi Ngôn thận trọng thốt ra một câu, “Tớ không ăn đồ ăn vặt chiên giòn.”
Vì thế họ lại đổi quán khác, cô ta còn nói, “Tớ không thể ăn nội tạng động vật.”
Lưu Sảng bèn hỏi, “Vậy cậu có thể ăn món gì?”
Thi Ngôn: “Ngoại trừ nội tạng thì món gì tớ cũng ăn được.”
Hứa Ý Nùng liền nói, “Vậy ăn gà hầm đi?”
Thi Ngôn lắc đầu, “Cái đó tớ cảm thấy quá nhiều dầu.”
Lưu Sảng nói, “Vậy đi ăn sushi, sushi ít dầu nhất, còn thanh đạm.”
Thi Ngôn vẫn lắc đầu, “Tớ không thích ăn sushi.”
Tề Hoan khoanh tay trước ngực, giao quyền lựa chọn cho cô ta, “Vậy cậu nói đi, muốn ăn gì, bọn tớ đều OK.”
Thi Ngôn tiếp tục cúi đầu đọc sách, “Gì cũng được.”
“…”
“…”
“…”
Sau đó, đặc biệt là trong chuyện lựa chọn món ăn, Hứa Ý Nùng có thể không nói nhảm sẽ không nói nhảm, cô không muốn tạo thành bất cứ quấy nhiễu nào cho những người khác.
Đám người Nhất Duy không ngờ cô đặt nhanh như vậy, vừa nhìn còn là một nhà hàng âm nhạc, trước tám giờ là nhà hàng bình thường, sau tám giờ chính là quán bar, high vậy sao?
Lại thấy Hứa Ý Nùng gửi tới: [OK không?]
Đương nhiên giây tiếp theo bọn họ trả lời: [OKKK! Không gặp không về!]
Ra khỏi hội trường, Hứa Ý Nùng về khách sạn thay quần áo trước, thuận tiện cũng gửi địa chỉ cho Vu Tranh, nhưng không nhận được hồi âm.
Gian phòng hôm nay đã được quét dọn qua, thế nhưng trên bàn trà vẫn còn miếng bánh ngọt. Hứa Ý Nùng nhìn miếng bánh đã sớm mềm nhũn kia, dáng vẻ diễn thuyết được vạn người chú ý của anh hôm nay lại chồng chéo lên bóng dáng mờ ảo nhiều năm trước.
“Cốc cốc cốc –” cửa phòng bị gõ vang, giọng nói của Tả Sướиɠ vang lên, “Chị Ý Nùng, chị xong chưa? Chúng ta đi được chưa?”
Hứa Ý Nùng dời tầm mắt bước tới mở cửa, cô thiếu nữ hiển nhiên đã ở trong phòng tỉ mỉ ăn diện qua, buổi tối đánh phấn mắt bling bling, tô son hồng và mặc một chiếc váy tôn lên vóc dáng, là kiểu váy chỉ cần người hơi có bụng là không thể kiểm soát được, trông rất đáng yêu. Nếu so sánh giữa hai người thì Hứa Ý Nùng có vẻ rất mộc mạc, có chút tự ti mặc cảm.
“Đợi tôi thay bộ quần áo đã.” Hứa Ý Nùng mời cô ta vào trước.
“Vậy tôi đi xem những người khác.” Tả Sướиɠ không bước vào, nhanh như chớp bỏ chạy, Hứa Ý Nùng phát hiện cô ta còn cố ý đổi một đôi giày cao gót xinh xắn.
Cô đóng cửa rồi trở vào phòng lấy một bộ quần áo ít trang trọng hơn từ trong vali ra thay, lại nhặt túi trang điểm lên trang điểm lại.
Bình thường cô sẽ căn cứ vào quần áo ngày hôm đó để phối màu phấn mắt, không phải rất đậm, là loại mờ nhạt tương đối thích hợp với văn phòng, cho nên bảng phấn mắt của cô cũng không có màu sáng.
Cô nhìn mình trong gương, đột nhiên phát hiện giữa mái tóc rối tung lại có thêm mấy sợi tóc bạc. Cô dùng đầu ngón tay xoắn ra, là tóc bạc từ gốc tóc đến đuôi tóc. Tóc bạc của người ta là áp lực lớn hoặc là vất vả, cô lại là di truyền.
Là di truyền của gia đình cô giáo Ngô, hơn nữa còn ác ở chỗ là truyền nữ không truyền nam. Dì ruột với cô giáo Ngô đã bạc khá nhiều, bắt đầu nhuộm tóc từ rất sớm, đến thế hệ của bọn họ, Kỷ Dục Hằng không có nhưng cô lại có.
Lúc cô học cấp ba tóc bạc đã bắt đầu lục tục mọc ra, sau lại phát hiện càng ngày càng nhiều, có một ngày cô về nhà bèn nhổ hết tóc bạc, sau đó thấy mọc ra một sợi lại nhổ liền một sợi, dần dà dưỡng thành thói quen.
Đến đại học, không hiểu đám người Lưu Sảng từ đâu nghe được cách nói, nói là có tóc bạc không thể nhổ, nhổ sẽ mọc ra càng nhiều tóc bạc, Hứa Ý Nùng cảm thấy nói hươu nói vượn, cô không tin, không chỉ nhổ sạch mà mỗi lần nhổ ra còn tích góp kẹp ở trong sách.
Sau đó có lần Vương Kiêu Kỳ đến, lúc hai người ở thư viện tự học cô lật sách bị anh thấy được.
“Sao lại nhiều tóc bạc như vậy?” Anh còn tưởng rằng mình nhìn lầm.
Hứa Ý Nùng bày sách đến chỗ anh, cố ý bán thảm, “Già rồi.”
Ai ngờ anh vừa nghe vậy liền nở nụ cười, miệng cũng độc địa không kém, “Ừ, cũng bình thường, già thì vẫn là người mà?”
Cô nhớ hồi cấp ba cũng bị người ta cười nhạo chuyện này, thù mới hận cũ đan xen đưa tay bóp eo anh, lực tay còn rất nặng, “Anh còn hả hê khi người gặp họa?”
Anh cũng không trốn, trực tiếp giữ chặt tay cô, “Càng tốt, em già rồi xấu rồi người khác cũng không cần em, chỉ có anh muốn em.”
Cô ngại đang ở thư viện, chỉ có thể tiếp tục véo anh.
Anh vẫn duy trì nụ cười, cũng không để ý xung quanh ôm cô vào lòng, “Yên tâm, mặc kệ em thế nào anh đều ở bên em.”
Sau đó có một ngày nọ, cô đột nhiên nhận được một hộp bột mè đen lớn, vừa thấy nơi gửi là thành phố C thì lấy làm kinh hãi, không phải là cô giáo Ngô gửi tới chứ?
Nhưng bột kia được xay rất mịn, không trộn lẫn bất kỳ tạp chất nào, vừa nhìn đã biết không phải xuất phát từ tay cô giáo Ngô và lão Hứa nhà cô, hơn nữa hai con người bận rộn này làm gì có thời gian rảnh mà xay bột mè cho cô.
Đang buồn bực thì nhận được điện thoại của Vương Kiêu Kỳ.
“Nhận được bột mè đen chưa?”
Cô giật mình, “Anh bảo bà nội gửi à?”
“Ừ.”
“Bà nội xay cho em?”
“Tự xay bằng tay đấy, em nếm thử xem.”
Hứa Ý Nùng mở ra nếm thử một miếng, vừa ngọt ngào lại mềm dẻo, ăn rất ngon, “Bà nội còn cho đường vào sao?”
“Không cho đường chắc chắn em không thích ăn.” Anh lại dặn dò, “Sau này mỗi ngày nhớ ăn mấy muỗng, dưỡng đen tóc.”
Đáy lòng cô lập tức lướt qua một dòng nước ấm, nhưng ngoài miệng vẫn trách anh, “Phương thuốc dân gian mà anh cũng tin à? Với lại thứ này mua trên mạng là được rồi, anh bảo bà nội xay cho em làm gì cho tốn công.”
Đầu bên kia điện thoại hình như anh cũng cười, “Thà rằng tin có còn hơn không tin, trên mạng nào tốt bằng bà nội tự tay làm chứ?” Lại trịnh trọng nói, “Vợ anh, muốn thứ gì cũng phải nhặt lượm lặt loại tốt nhất.”
...
Hứa Ý Nùng vẫn theo thói quen nhổ mấy sợi tóc bạc kia xuống, ném vào thùng rác rồi soi gương dặm lại son môi.
Trước kia nhổ tóc bạc phải cách thật lâu mới mọc ra tóc mới, bây giờ thì mọc ra thường xuyên.
Tô son môi xong cô lại mím môi cho đều, sau đó ném son môi vào túi trang điểm.
Đáng tiếc, gần ba mươi tuổi rồi nên cô cũng không còn năng lượng để lăn lộn như Tả Sương nữa, đã thật sự bắt đầu già đi.
...
Điều bất ngờ chính là, bữa liên hoan này Vương Kiêu Kỳ không xuất hiện, ngôi sao nhỏ trong mắt cô thiếu nữ Tả Sướиɠ lập tức tắt lịm.
Hứa Ý Nùng chỉ cảm thấy món ăn ở đây rất ngon, xem ra chấm điểm trên mạng không lừa cô, cô còn tò mò hỏi Kỳ Dương vì sao nhóm tên là Đại Ca Đừng Gϊếŧ Tôi.
Kỳ Dương cười nói, “Tổ trưởng Hứa không biết bài hát này thì chắc chắn không chơi trò ăn gà rồi.”
Trò chơi này Hứa Ý Nùng có biết, vì chị dâu cô hay chơi, có đôi khi thiếu người còn lôi kéo Kỷ Dục Hằng cùng chơi nữa.
Để tỏ ra mình cũng không quá phèn, cô nói, “Tôi từng chơi rồi, chỉ là không thường xuyên.”
Lâm Nhiên lại gần, “Vậy lần sau lập team cùng chiến đi, bọn tôi sẽ dẫn cô đi ăn gà!”
Hứa Ý Nùng mặt không đổi sắc uống một ngụm nước, “Được.”
Vừa ăn vừa trò chuyện bất tri bất giác đã đến tám giờ, ánh đèn nhà hàng đột nhiên tối sầm, chỉ còn lại màu sắc rực rỡ ảo mộng, toàn bộ nhà hàng nhất thời bị bao trùm bởi ánh đèn mờ ảo, trên mặt mỗi người cũng đầy rẫy những sắc màu đa dạng, muôn màu muôn vẻ.
Theo tiếng nhạc vang lên trên sân khấu, nhà hàng chính thức biến thành quán bar, cả nam và nữ đều vui vẻ.
Đám người Nhất Duy thừa dịp hứng thú bắt đầu gọi rượu, Hứa Ý Nùng tự xưng là ở Nhật Bản có sóng to gió lớn gì mà chưa từng thấy qua, hơn nữa ở đây hiện tại tối đèn tắt lửa, mấy thanh niên bên B như rắn mất đầu này còn có thể tạo ra bọt sóng gì? Bèn để cho bọn họ tùy ý, cũng không ngăn cản.
Chẳng mấy chốc, bồi bàn mang tới một đống đồ.
Đồ uống: Red Bull, Sprite.
Rượu phẩm: Dã Cách, Vodka, Giang Tiểu Bạch.
Đám thanh niên trong tổ Hứa Ý Nùng vừa nhìn đã choáng váng, “Mẹ kiếp, bây giờ bên B chơi hoang dã dữ vậy sao?”
Hứa Ý Nùng lập tức cảm thấy mình out rồi, trong nước bây giờ uống rượu đa dạng thế ư? Mà một loạt hành động kế tiếp của Kỳ Dương quả thực khiến cho “rùa biển” như cô mở rộng tầm mắt.
Ly thứ nhất là Giang Tiểu Bạch pha Sprite, ly thứ hai là Dã Cách pha Red Bull, còn lại Vodka pha Sprite và Red Bull.
Chợt thấy Kỳ Dương đem ba loại rượu hỗn hợp này bày đầy trên bàn, sau đó vỗ bàn.
“Nào nào các anh chị em, chúng ta cùng high nào!”
Đám anh em bên phía Hứa Ý Nùng anh nhìn tôi tôi nhìn anh, lúc này mà bỏ chạy thì quá mất mặt bên A bọn họ, bèn cắn răng hỏi, “Muốn high thế nào?”
Đám người Nhất Duy lo lắng cho hai người đẹp ở đây, sợ dọa các cô nên chỉ chọn một trò chơi đơn giản.
Kỳ Dương: “7 sáng 7 tối đi.”
Hứa Ý Nùng vẻ mặt mơ hồ, bảy cái gì?
Lâm Nhiên bèn giải thích đơn giản, “Kiểu như chúng ta gọi số theo vòng, gặp số 7 chẳng hạn như 7, 17, 27 thì là 7 sáng, nhưng bội số của 7 như 14, 21, 28 thì chính là 7 tối, mặc kệ sáng hay tối thì cũng không hô ra, phải hô qua, nếu như hô ra thì sẽ tiếp nhận một câu hỏi của mọi người, cộng thêm một ly rượu. Người khác hô sai không phát hiện mà hô theo cũng phải tiếp nhận một câu hỏi cộng thêm một ly rượu.”
Hứa Ý Nùng thầm nghĩ, vậy thì so easy quá rồi?
Kỳ Dương bổ sung thêm: “Đếm số lần lượt theo người, một khi dừng lại thì sẽ phạt rượu.”
Hứa Ý Nùng cảm thấy vậy cũng ổn.
Ở đây có tổng cộng tám người, trò chơi bắt đầu, Hứa Ý Nùng lần nào cũng thoải mái thông qua, ngược lại là đám người Nhất Duy uống trước.
Người đầu tiên thua là Lâm Nhiên, đàn em của Hứa Ý Nùng cười hề hè đẩy một ly Sprite pha Giang Tiểu Bạch tới, “Anh Nhiên, nào nào nào, nói chút bí mật của ngành IT cho bọn tôi nghe chơi.”
Lâm Nhiên hào sảng uống cạn ly rượu, bắt đầu thừa nước đυ.c thả câu, “Muốn biết bí mật của ngành IT của chúng tôi à?”
Mọi người bày ra một vẻ mặt nghiêm túc.
Anh ấy ngẩng đầu lên, “Đó chính là, đàn ông IT chúng tôi không chỉ không bị hói đầu mà còn tươi tốt rậm rạp, ha ha ha!”
“...”
Phương Châu cũng vui vẻ tham gia, “Để bật mí tiếp cho bọn cậu một bí mật nhỏ nhé! Chúng tôi cũng không mặc áo sơ mi kẻ sọc, lấy lão đại của chúng tôi cầm đầu, lúc nào trên người cũng áo sơ mi trắng, chỉ một chữ thôi, ngầu! Tôi chỉ nói một lần thôi đấy!”
Lâm Nhiên xắn tay áo lên, bắt đầu thổi rắm cầu vồng: “Trong giới IT, đàn ông ưu tú hơn lão đại bọn tôi thì không đẹp trai bằng lão đại, còn người đẹp trai hơn anh ấy thì vẫn chưa được sinh ra.”
Hứa Ý Nùng còn chưa uống rượu đã bị sặc.
Hai người này xuất thân từ Đức Vân Xã* sao?
(*Đức Vân Xã: xã đoàn tướng thanh (tấu hài) của Trung Quốc, thành lập năm 1996)
Vòng thứ hai bắt đầu, lại là đám người Nhất Duy gọi sai, lần này là Phương Châu.
Mọi người để cơ hội đặt câu hỏi cho Tả Sướиɠ, ai ngờ cô ta lại gấp gáp hỏi, “Quản lý Vương đã có bạn gái chưa?”
Kỳ Dương ở một bên nhướng mày nhắc nhở: “Ấy, em gái, đề này vượt quá phạm vi rồi.”
Tả Sướиɠ đưa cho Phương Châu một ly rượu, cùng bọn họ tranh luận, “Trong quy tắc trò chơi đâu có quy định về yêu cầu đặt câu hỏi chứ? Vậy thì tôi hỏi bừa không được sao?”
Quả thật không có quy định đặt câu hỏi như thế nào, mọi người á khẩu không trả lời được, tùy cô ta vậy.
Phương Châu nhận rượu nhưng cũng không nói rõ: “Lão đại chúng tôi ấy à, rất bén duyên với phái nữ.”
Tả Sướиɠ hiển nhiên không hài lòng với đáp án này: “Không được, anh Phương Châu, vậy đâu tính là trả lời, phải phạt rượu.”
Phương Châu sợ cô ta rồi, vẻ mặt cầu xin tha thứ: “Hay là cô hỏi lại một vấn đề khác đi.”
Tả Sướиɠ thật sự hỏi lại, “Vậy quản lý Vương thích kiểu con gái nào?”
Phương Châu thiếu chút nữa hộc máu, vấn đề này chỉ đổi canh chứ không đổi thuốc, cậu ta dở khóc dở cười nói: “Anh ấy thích kiểu nào thì tôi không biết, nhưng người thích anh ấy thì kiểu nào cũng có.”
Tả Sướиɠ vẫn muốn truy hỏi đến cùng, Kỳ Dương nâng lên một ly rượu đặt xuống trước mặt cô ta, thuận thế cắt đứt đoạn đối thoại của bọn họ. Dưới ánh đèn màu cam cậu ấy nở một nụ cười nịnh nọt, “Hỏi nữa là cô cũng phải uống đấy nhé em gái~”
Tả Sướиɠ không tình nguyện im lặng, trò chơi tiếp tục bắt đầu, ai ngờ lần này lại chính là cô ta gọi sai số.
Mọi người bắt đầu ồn ào, lần này đổi lại là Phương Châu đưa rượu cho cô ta, cậu ta chỉ vào một hàng rượu, hỏi cô ta, “Nào nào nào, ba loại rượu, tự chọn cho mình một loại đi, mỗi một phong cách sẽ cho cô tận hưởng vị ngọt mượt trong cổ họng, sảng khoái thấu trời, không ngừng bay bổng!”
Ai ngờ Tả Sướиɠ nhăn nhó, cô ta nói mình không uống được.
Đám người Nhất Duy hỏi, “Vì sao?”
Tả Sướиɠ ấp úng, “Tôi, tôi không tiện lắm.”
Đám đàn ông hình như đã hiểu ra điều gì đó, haiza, là chút chuyện mỗi tháng của phụ nữ ấy mà, chuyện này đúng là không thể bắt ép các cô gái uống rượu được, nhưng quy tắc trò chơi vẫn còn ở đó, Kỳ Dương bèn nói một câu, “Không thể uống thì có người uống hộ cũng được.”
Đám thanh niên tổ 3 còn đang do dự cử ai ra uống hộ, Hứa Ý Nùng đã giơ tay rút ra một ly từ trong đống rượu.
Một chùm đèn vừa vặn chiếu tới đây, rơi trúng vào người cô, cô không nói hai lời thừa thải ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
“Bốp…” Một tiếng, cô đặt ly rượu trống lên bàn, nhìn về phía đám người Nhất Duy đối diện.
“Hỏi đi.”
Ba người kia sững sờ, là bị shock.
Đây ý là, cô cũng tiếp nhận câu hỏi?
Mẹ kiếp, vị mỹ nữ này, cô không chỉ đẹp mà còn chịu chơi nữa!
Vì thế Kỳ Dương hắng giọng, hỏi ra một câu mà mọi người thắc mắc, “Bạn trai cô lái loại xe gì?”
Hứa Ý Nùng nói thẳng, “Tôi không có bạn trai.”
Lần này mọi người nhìn nhau, bao gồm cả tổ viên của mình.
Im lặng một lát, Kỳ Dương vỗ vỗ bàn hô lớn: “Nào, tiếp tục!”
Sau vài vòng, mặt Hứa Ý Nùng từ từ nóng lên, bắt đầu từ bên tai.
Cô vừa mới giúp Tả Sướиɠ uống xong ly rượu kia, còn rất nồng, rượu này pha với đồ uống thì vẫn ngọt ngào như cocktail, vừa uống vào đúng thật là không có cảm giác gì, hơn nữa cô chỉ uống một ly, không đến mức đó chứ?
Cô tiện tay cầm lấy một lon Sprite ướp lạnh áp lên mặt để hạ nhiệt độ, vừa thất thần phản ứng liền chậm nửa nhịp, cuối cùng lỡ miệng kêu sai số, lần này đến lượt cô tự mình uống.
Câu hỏi lần này là, “Vậy người lái chiếc Phaeton là ai?”
Tay cầm rượu của Hứa Ý Nùng thoáng khựng lại, “Phaeton gì?”
Tả Sướиɠ: “Chiếc xe chị ngồi ngày đầu tiên đi làm đó.”
“Đó là xe của anh họ tôi.” Cô lại nhìn Tả Sướиɠ, “Sao mọi người biết chuyện ngày đầu tiên tôi đi làm?”
Tả Sướиɠ lúc này mới kể lại chuyện lúc cô mới đến, là bài post sôi trào trên mạng nội bộ nói cho cô ta biết.
Chàng trai trẻ trong tổ lại nói, “Chủ yếu là tỉ lệ nam nữ của Trục Ảnh chúng ta mất cân đối, cho nên nghe nói có mỹ nữ tới đều rất chờ mong, có người thấy chị ngồi trên chiếc Phaeton tới, nên lầm tưởng là bạn trai chị.”
Hứa Ý Nùng vừa nghe vừa lắc lắc ly rượu trong tay, chỉ coi như chuyện cười mà cho qua, dù sao bình thường cô cũng không rảnh đi lướt diễn đàn nội bộ, cảm thấy vừa lãng phí thời gian cũng rất nhàm chán.
Cô lại uống cạn ly rượu, trò chơi tiếp tục.
...
Vương Kiêu Kỳ đi xã giao với Cao tổng xong mới đến quán bar âm nhạc kia, lúc xuống xe taxi nhìn thấy phía sau cũng có một chiếc taxi dừng lại, từ trong xe có một người bước xuống, là Vu Tranh.
Hai người cứ như vậy đối mặt, gật đầu tỏ ý chào nhau.
“Vu tổng.”
“Quản lý Vương.” Vu Tranh hiển nhiên cũng vừa từ nơi khác kết thúc xã giao, vắt áo vest giữa cánh tay, “Sao cậu cũng mới đến?”
Vương Kiêu Kỳ nói với anh ta, “Có một buổi xã giao nhỏ.” Sau đó lễ phép nhường đường cho anh ta đi trước.
Vu Tranh liếc nhìn anh, đút tay vào trong túi quần tây, “Hôm nay diễn thuyết không tệ.”
Vương Kiêu Kỳ khiêm tốn đáp, “Cảm ơn anh, múa rìu qua mắt thợ trước mặt mọi người thôi.”
Hai người cứ như vậy trò chuyện công việc một lát, đột nhiên có mấy người từ trong quán bar bá vai khoác lưng đi ra, đi chưa được mấy bước thì một người trong số đó nôn ọe, trực tiếp nôn ở ven đường.
Vu Tranh nhìn theo mấy người kia, cười hỏi, “Chỗ này, là Tiểu Hứa của chúng ta chọn sao?”
Sau lưng Vương Kiêu Kỳ phủ ánh sáng, giọng nói trong trẻo nhàn nhạt, “Không rõ lắm.”
Di động của Vu Tranh đột nhiên rung lên, anh ta chào hỏi Vương Kiêu Kỳ, “Ngại quá, tôi nghe điện thoại đã.”
Vương Kiêu Kỳ ra hiệu xin cứ tự nhiên, Vu Tranh liền giơ điện thoại đi xa một chút.
Trong quán bar, mọi người vẫn đang chơi.
Từ sau một lần sai lầm hình như mở ra lỗ hổng gì đó, sau đó Hứa Ý Nùng lại kêu sai vài lần, liên tiếp rót mấy ly vào bụng, cô cảm thấy không ổn rồi, rượu kia tuy rằng đã được đồ uống pha loãng, nhưng tác dụng chậm rất đủ, một khi đầu óc bắt đầu trầm xuống, cộng thêm hệ thống sưởi ấm bên trong quán bar được bật hết công suất, đám người càng lúc càng đông, cả người cô tức ngực khó thở.
Người bên B cũng gọi sai vài lần, Tả Sướиɠ giống như nắm lấy cơ hội cướp hỏi, “Quản lý Vương bình thường có sở thích gì?”
Quản lý Vương quản lý Vương, cả đêm cô ta đều xoay quanh đề tài này.
Trước khi uống rượu Kỳ Dương dùng nước khoáng súc miệng, dùng cánh tay chạm vào Phương Châu, “Câu này cậu trả lời nhé?”
Phương Châu lắc lắc ly rượu: “Sở thích của lão đại chúng tôi ấy à.” Ngữ điệu cậu ta kéo dài, suy nghĩ một hồi lâu lại như hoàn toàn tỉnh ngộ, “Sở thích lớn nhất của anh ấy chính là lật từ điển Anh Hán!”
Mấy chàng trai bên A không nhịn được cười, thì thầm, “Từ điển Anh Hán thì có gì hay?”
Tả Sướиɠ cũng vẻ mặt không tin, “Thật hay giả vậy?”
Phương Châu chậc một tiếng: “Lừa cô làm gì.” Tay lại đẩy Kỳ Dương, “Không tin thì hỏi cậu ấy đi.”
Kỳ Dương cười ha hả, “Cái này cô không hiểu đâu em gái, sở thích của một số người nó lạ lùng vậy đó. Sở thích của anh ấy đúng là xem từ điển Anh Hán, không có việc gì lại lấy ra lật xem, lật muốn nát cuốn từ điển đến nơi. Nếu không cô cho rằng hôm nay anh ấy dựa vào cái gì có thể đứng ở trên sân khấu dùng tiếng Anh xuất khẩu thành thơ?”
Cậu ấy nâng cốc buồn bực uống một ngụm, lại nhìn Tả Sướиɠ trêu chọc, “Trên đời này thứ cô không hiểu nhiều lắm, nhất là đàn ông.” Hai chữ cuối cùng cậu ấy thêm trọng âm.
Mặt Tả Sướиɠ nóng lên, trừng mắt nhìn cậu ấy một cái, Hứa Ý Nùng không nói một lời im lặng nghe bọn họ ríu rít bên tai, cồn xông lên não quả thực khó có thể ngồi tiếp được nữa, cô cảm thấy mình cần ra bên ngoài thở một hơi mới được.
Vì thế bèn tìm một cái cớ, “Tôi đi toilet một lát.”
Tả Sướиɠ hỏi có muốn đi cùng cô hay không, cô đứng lên nói không cần, sau đó rời khỏi bàn.
Đương nhiên là trên đường đi WC đổi hướng đi đến cửa, vừa ra bên ngoài liền có gió thổi tới, làm cho mái tóc dài của cô tung bay phiêu tán, nhưng cũng không giảm bớt bao nhiêu.
Rượu mạnh bốc chậm, cô chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, muốn tìm vật chống đỡ dựa vào một chút, vì thế vừa lấy tay quạt mặt vừa theo nguồn sáng đi về phía đèn đường phía trước.
Trong lòng thầm nghĩ: cô đường đường là bên A, trên bàn rượu lại chưa từng chơi lại bên B, rốt cuộc vẫn đánh giá thấp bọn họ.
Cô đi về phía đèn đường, lòng bàn chân càng có chút nhẹ bẫng, giống như giẫm lên bông vải, nhất thời không dùng được lực gì.
Vu Tranh còn đứng bên ngoài mới đầu chỉ liếc thấy một bóng dáng từ trong quán bar đi ra, cứ tưởng lại là những người uống nhiều, tới khi người đó đến gần mới phát hiện là Hứa Ý Nùng.
Anh ta vừa nhìn thấy dáng đi của cô là biết cô đã uống quá nhiều, mà cô không biết có phải đã nhìn thấy bọn họ hay không, đang đi về phía bọn họ.
Chỉ cách đó vài bước chân cô lại vấp chân thiếu chút nữa ngã sấp mặt, anh ta vô thức cất bước đi qua muốn đỡ cô, nhưng còn chưa chạm vào cô thì cô đã lướt qua anh ta.
Vu Tranh giữ nguyên động tác nghe điện thoại, xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy Hứa Ý Nùng vừa mới đứng không vững đang đi thẳng về phía Vương Kiêu Kỳ, cuối cùng dừng lại trước mặt anh.
Dưới đèn đường mờ nhạt, cô đưa lưng về phía anh ấy, không nhìn thấy rõ biểu cảm, chỉ có thể nhìn thấy Vương Kiêu Kỳ đứng thẳng tắp, đang bất động rủ mắt nhìn cô chăm chú.
Đầu óc Hứa Ý Nùng sền sệt như hồ dán, nhưng khi nhìn thấy một bóng người trước mắt, cô lại như quay về một thời điểm ký ức nào đó.
Đó là bữa tiệc sinh nhật của phụ đạo viên trong trường đại học, ngày đó mọi người cao hứng nên đã uống rượu, Hứa Ý Nùng nể mặt giảng viên, lúc bạn học nam giật dây gài cô uống rượu cô cũng không từ chối, ai ngờ chốc lát đã uống hết một chai bia.
Độ cồn của chai bia kia không thấp, cuối cùng lúc tan cuộc cô bắt đầu bước loạng choạng, Lưu Sảng muốn đỡ cô, cô lại cậy mạnh nói, “Không cần không cần, tớ vẫn ổn.”
Đang đi, Tề Hoan đột nhiên lên tiếng, “Ôi anh Nùng, lão Vương nhà cậu tới rồi kìa.”
Hứa Ý Nùng còn tưởng cô ấy đang lừa cô, ngoài miệng la hét, “Đâu? Đâu? Các cậu đừng gạt tớ!”
Lưu Sảng xoay người cô kêu cô nhìn về hướng ngược lại, cô lại nhìn về phía trước, Vương Kiêu Kỳ thật sự đứng sờ sờ ở đó.
Trong nháy mắt cô ngây ngốc bật cười vui vẻ, bởi vì đoạn thời gian đó anh đang bận rộn tranh tài, đã rất lâu rồi không gặp mặt, bấy giờ nhìn thấy anh rồi càng không cần đám người Lưu Sảng dìu nữa, thầm nghĩ muốn bước nhanh đến bên cạnh anh.
Hai tay cô giơ lên, kêu các cô ấy tản ra, “Các cậu tránh ra hết cho tớ, tớ, tớ có thể tự mình đi qua!”
Lưu Sảng cười cô, “Vậy cậu đi đi, đi thẳng đến chỗ chồng cậu nha, đừng có đi lệch đó!”
Một tay cô chống lên thắt lưng, “Đi thì đi, ai sợ ai chứ.” Một tay khác chỉ vào con đường dưới chân, “Bây giờ tớ sẽ đi thẳng, các cậu nhìn cho kỹ, tớ chắc chắn…” Ợ một cái rồi lại tiếp tục, “Chắc chắn đi thẳng đến chỗ chồng tớ! Nhìn kỹ cho tớ! Đừng có chớp mắt!”
Tề Hoan thúc giục, “Nói nhảm ít thôi, cậu đi đi.”
Cô thật sự bước đi, nhưng chỉ có bản thân cô cảm thấy là đi thẳng, còn ở trong mắt những người khác quả thực là xiêu xiêu vẹo vẹo, không ngừng lắc lư, chọc cho Lưu Sảng Tề Hoan cười ngặt nghẽo, vỗ tay khen tặng.
Trên đường Vương Kiêu Kỳ muốn tới, còn bị cô quát ngăn lại, “Chồng đừng nhúc nhích, em có thể đi tới! Em lập tức tới đây! Anh chờ em một chút!”
Vương Kiêu Kỳ bất động, đứng tại chỗ chờ cô.
Dưới ánh đèn đường, bóng dáng của anh bị ánh sáng mờ nhạt kéo dài, im lặng chờ đợi cô bé ngốc nhất định sẽ đến phía trước.
...
Giờ phút này, Hứa Ý Nùng ngẩng đầu còn Vương Kiêu Kỳ thì lại đang cúi đầu, ánh đèn lấp lánh trên đỉnh đầu hai người. Dáng người anh cao ráo, dưới ánh đèn ấm áp cũng không thấy rõ gương mặt anh, chỉ còn lại một đường nét.
Cô bèn ngửa đầu nhìn, đột nhiên nhếch miệng cười, đáy mắt phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt của đèn đường, cô nói, “Em đi tới rồi đây.”
Anh không nói lời nào, cô từng bước từng bước nhích lại gần, đột nhiên, cô đút hai tay vào túi áo vest của anh rồi siết lại.
Những động tác và lời nói kia trùng khớp với nhiều năm trước.
Cô tựa đầu vào lòng anh, ôm lấy anh rồi lải nhải, “Anh xem, em đi tới rồi đây.” Lại nấc một cái, mãn nguyện thì thầm, “Dù anh bao xa em cũng có thể đi tới, Vương Ngốc Nghếch…”
Con phố dài lấp lánh ánh đèn, ô tô chạy như bay, người qua đường bước đi vội vàng, hình ảnh giống như dừng lại, mãi đến khi một trận gió mát mẻ thổi tung góc áo và mái tóc của bọn họ, Vương Kiêu Kỳ rốt cục cũng có hành động, anh cởϊ áσ vest khoác lên đầu cô, sau đó vươn tay ôm ngang người cô, ngăn lại một chiếc xe taxi mang theo cô cùng biến mất.
Hết thảy mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, Vu Tranh vẫn đang đứng tại chỗ nghe điện thoại, từ đầu đến cuối dường như đã trở thành một khán giả.