Dục An

Chương 60 - Kết thúc

Mạch Luân quyết định dẫn theo Phù Lạc đi đến bắc cương "vi hành".

Mùa này trời đẹp như tranh, đâu đâu cũng là phong cảnh, Mạch Luân mở khóa chân cho Phù Lạc nhưng vẫn để lại nơi đó một chiếc vòng nhỏ mà y cho người đúc riêng, khi Phù Lạc đi đường sẽ phát ra tiếng leng keng nho nhỏ.

Sau khi dẫn Phù Lạc mặc hỉ phục đến trước mặt Hà Trị, y như thể làm được tâm nguyện lớn lao nào của bản thân, làm việc gì cũng có sức sống hơn mấy phần.

Bọn họ không gấp gáp lên đường, đến địa phương nào xinh đẹp cũng dừng chân lại ngắm nghía một hồi.

Bậc đế vương khác hè đến sẽ đi trang viên nghỉ mát, thu đến sẽ cũng đi săn bắn, chỉ cần quốc thái dân an, họ muốn làm gì cũng không có người phản đối.

Mạch Luân còn không phải đi chơi mà là vi hành nên quan viên trong triều đều rất tán thành.

Mạch Luân không nói Phù Lạc người không ủng hộ đã cáo lão về quê cả rồi.

Việc Phù Lạc không can thiệp được tất nhiên hắn cũng không để trong lòng, thứ hắn bận tâm nhất hiện tại là hắn không rõ Mạch Luân cho người may bao nhiêu bộ hỉ phục mà mỗi ngày hắn đều phải thay một bộ như vậy.

May mắn là hỉ phục được thiết kế theo truyền thống ở bắc cương, của hắn và của Mạch Luân đều là kiểu dáng của nam nhân, nên mặc cũng không bất tiện lắm.

Chỉ là hơi ngại ngùng.

Nắng ban trưa vừa dịu vớt, Phù Lạc và Mạch Luân đã rời khỏi xe, Mạch Luân cưỡi hắc mã, Phù Lạc cưỡi bạch mã, song song phóng lên phía trước.

Khí trời trong lành vẫn là tốt nhất.

Bọn họ bỏ đoàn người một khoảng xa, người có mắt đều không đuổi theo, người nào không có mắt thì việc này lặp đi lặp lại mấy ngày cũng tự hiểu là hai bọn họ đi hẹn hò.

Đi được một đoạn, bọn họ dừng lại ở một hồ nước trong veo, xung quanh lởm chởm đá và từng cỏ xanh mơn mởn.

Hai con ngựa được thả một bên ăn cỏ

Hai nam nhân dựa vào nhau ngồi nghịch nước bên hồ.

Ánh tà dương rọi đến mặt nước ửng màu và rọi đến cả hai bộ hỉ phục đỏ thẫm.

"Năm đó, ta bị bán đến bắc cương, cũng đi qua nơi này, khi ấy ta đã nghĩ không biết có nên nhảy xuống hay không"

"Tại sao lại không nhảy?"

"Ta đã nhảy rồi nhưng không chết, ông chủ vớt ta lên, cũng không đánh mắng gì, còn khuyên ta nên nghĩ thoáng một chút, ông ấy nói bắc cương còn tốt hơn kinh thành. Ta không tin bắc cương tốt hơn kinh thành, bèn cố sống để đến nơi đó xem sao... Quả nhiên là bắc cương tốt hơn kinh thành vì nơi đó có tướng quân"

Phù Lạc cũng không rõ vì có Mạch Luân nên cuộc sống bắc cương tốt đẹp hay là vì có Mạch Luân nên hắn thấy bắc cương tốt đẹp. Nhưng việc này không quan trọng lắm, quan trọng nhất chính là có Mạch Luân.

"Ta còn tưởng ngươi bị lưu đày đến bắc cương"

"Là lưu đày đến, nhưng mà chủ mẫu không thích ta, ra tay một chút ta liền bị bán đi"

Chuyện đã qua rất lâu, Mạch Luân cũng không rõ khi ấy Phù Lạc nhỏ bé tới dường nào, y thoáng có một chút đau lòng, nhưng nhiều hơn vẫn là may mắn, ít nhất là sau tất cả bọn họ đã gặp được nhau.

"Vì một cái gọi là tình yêu sao? Có đáng hay không chứ?"

Phù Lạc nghe thế thì cười ra tiếng, sau đó mới đáp lời:

"Khi đó ta nhỏ lắm, mang giày có khi còn mang sai, có con chó trước cổng sẽ đi một vòng lớn qua, ra ngoài nhìn thấy kẹo đường sẽ quay đầu vài lần. Năm đó làm thư đồng của hoàng tử, được hắn cho ăn kẹo nhiều một chút liền cảm thấy đó là yêu, về sau mới biết hắn cho kẹo ta là ít nhất, thư đồng của thái tử còn được nhiều hơn ta, nhưng không sao cả, từ khi có hắn, ở hậu viện ta không bị bắt nạt nữa, ta cảm thấy hắn rất tốt. Cho đến một ngày hắn nói với ta muốn ta giúp hắn đóng một vở kịch, ta mới hiểu cái gì cũng phải trả giá, đã tới lúc hắn thu tiền kẹo, mà ta cũng không có đường lui, không thể quỵt nợ được"

Vở kịch gì Mạch Luân không hỏi đến, y đã cho người điều tra qua.

Năm đó, hoàng hậu không chiếm được sủng ái của hoàng đế, lớn tuổi mới có một đứa con trai, trăm ngàn lo sợ con mình không thể lên ngôi, bà lợi dụng mẫu tộc của quyền cao chức trọng, ra tay với gần hết các hoàng tử.

Mẫu phi của Hà Trị biết họ không phải là đối thủ của bọn họ, muốn đưa Hà Trị đi, nhưng hoàng hậu không muốn buông tha bất kỳ mối nguy cơ nào, vì thế mẫu phi của Hà Trị mới dàn dựng một vở kịch muốn hoàng đế vì mặt mũi mà buộc phải đưa Hà Trị rời kinh.

Người được chọn lại là hắn, vì hắn là con trai của đại thần nhưng không được sủng ái, vừa đủ để hoàng hậu không thể làm lớn chuyện hủy hoại thanh danh Hà Trị, mà nhà họ Phù cũng sẽ không đứng ra bảo vệ hắn.

Đứa nhỏ kia về sau đã thật sự đã đăng cơ, thúc phụ nó làm nhϊếp chính vương, nó là hoàng đế họ Phan, nó không cần một người khác họ cầm quyền cùng mình, nhưng sau cùng thiên hạ vẫn về tay họ Mạch.

Vòng một vòng lớn, cuối cùng Phù Lạc ngồi trên long ỷ, nằm trên long sàng có khi còn nhiều hơn đứa nhỏ kia.

Phù Lạc cảm khái, đời dài chẳng ai biết được tương lai.

Sau bao ngày dạo chơi, cuối cùng bọn họ cũng tới bắc cương.

Phù Lạc đi thăm lại từng người quen cũ, phủ tướng quân chỉ còn vài người, Phù Lạc đến từng nhà, trước là thăm hỏi bọn họ, sau là gửi thiệp mời.

Mừng là ai cũng rất tốt.

Về lại phủ tướng quân cũ, Phù Lạc cảm thấy khóe mắt cay cay.

Mạch Luân đã cho người trang trí phủ tướng quân từ lâu.

Y và hắn tổ chức một buổi tiệc rượu không lớn không nhỏ, nhưng đầy đủ tất cả nghi thức, y mời tất cả toàn binh sĩ bắc cương một chén rượu mừng và kẹo hỷ.

Cuối cùng Phù Lạc cũng thấy được Cung Vũ.

Hắn đang bị Danh Trường và Đỗ Hán ép rượu nên quay đầu tránh né, bỗng chạm mắt với Phù Lạc, hắn mỉm cười, cầm lấy ly rượu đang được đưa tới hướng Phù Lạc nâng lên rồi uống cạn.

Mạch Luân không phong Phù Lạc làm hậu, không làm lễ trước triều đình văn võ bá quan, không công bố với thiên hạ, nhưng nơi nơi đều biết Mạch Luân đã thành thân.

Y không làm điều y mong mỏi khi xưa, không phải vì không làm được mà là không cảm thấy cần thiết nữa. Buộc cả thiên hạ chấp nhận họ, chi bằng nhận những lời chúc phúc từ những người thật lòng chúc phúc.

Đêm hôm ấy người dân bắc cương thả hoa đăng đầy trời.

Chu Đại Tượng đã uống khá say, hắn đến bá cổ Mách Luân, nói rằng:

"Tướng quân nhìn xem, toàn quân dân bắc cương chúc phúc cho ngài đó"

Khi ấy, Mạch Luân cảm thấy đã rất thỏa mãn rồi.

Phù Lạc nhìn hoa đăng sáng một vùng trời, ánh mắt trong veo không tạp niệm, chỉ có chút ánh sáng phản chiếu lại.

Còn Mạch Luân thì nhìn Phù Lạc ngẩn ngơ.

Phù Lạc quay đầu, Mạch Luân mỉm cười cúi đầu hôn lên môi hắn.

Phù Lạc hôm nay lại đỏ mặt, ngại ngùng.

"Chúc phu quân mỹ mãn nhân duyên, trăm năm hạnh phúc"

"Chúc lang quân bách niên giai lão, răng lòng bạc đầu"