Dục An

Chương 53

Chu Đại Tượng không biết sự thật. Có lẽ hắn ta chỉ biết Phù Lạc từng trao đổi thư từ với Tư Thự Sanh, hoặc nhiều hơn một chút, nếu không hắn ta đã tiền trảm hậu tấu.

Cung Vũ đã rời đi từ lâu.

Phù Lạc vờ bệnh, cả một ngày chỉ nằm trên giường.

Cửa đóng chặt, màn hạ xuống nhưng Phù Lạc vẫn nhìn rõ nét vẽ trên da thú.

Thật làm cho các tướng quân của Mạch Luân thất vọng rồi.

Thứ Mạch Luân đưa cho Phù Lạc, thật sự là lược đồ quân doanh.

Nó không vẽ cụ thể quân số cùng vị trí đóng quân, nhưng nó vẽ chi tiếc các cơ quan mật thất và con đường dẫn về phủ.

Phù Lạc không rõ đây có phải là một phép thử hay không, nhưng sau cùng hắn vẫn tin Mạch Luân, dù sao đi nữa hắn có chết thì cũng là điều tốt cho Mạch Luân đi.

Bị phản bôi, ôm thù hận, có chăng cũng dễ chịu hơn không thể bảo vệ ngươi mình yêu.

Nếu Phù Lạc không lầm thì mấy bức thư gần đây hắn "vô tình" nhận được đều để chuẩn bị cho lần tiến công ở thành nam này, rất nhanh thôi Chu Đại Tượng hoặc Danh Trường sẽ "điều tra ra".

Phù Lạc thật sự tò mò người muốn hại hắn là kẻ nào, dù hắn có chết cũng đâu thể kéo Mạch Luân xuống đài.

Không rõ mật thất này được say từ bao giờ, nhưng Phù Lạc chắc chắn tuổi đời của nó phải hơn 10 năm. Mạch Luân có lẽ chỉ là mở rộng và trùng tu lại.

Đường bên trong như mê cung, có đoạn sáng như nơi khi trước Mạch Luân dẫn hắn đến xỏ khuyên, có nơi cũng tối mịch mù không thấy rõ hai bàn tay.

Nếu không có bản đồ thì dù vô tình lọt vào mật thất, sợ rằng cũng không biết lối ra.

Từ quân doanh đi bộ về phủ rất xa và cũng chỉ có một lối đi nhưng đây cũng là lối mở duy nhất của mật thất, tất cả các cánh cửa còn lại đều trong doanh trại.

Phù Lạc chỉ có thể chuẩn bị nước và gói điểm tâm trên bàn lại cẩn thận, trời vừa chợp tối liền chuẩn lên đường.

Phù Lạc vốn nghĩ buổi tối sẽ không ai để ý hắn mất tích, nhưng hắn tính sai.

Hắn chỉ vừa đi chưa đầy một cảnh giờ, doanh trại đã sáng trưng đèn đuốc.

Danh Trường phần lo lắng, phần tức giận mắng Cung Vũ:

"Con mẹ nó, ta bảo ngươi trông chừng Phù Lạc, giờ Phù Lạc đâu hả?"

Chu Đại Tượng vừa từ thành nam trở về, trên người còn dính không ít máu và mùi khói lửa, nghe Phù Lạc chạy trốn hắn hừ lạnh nói:

"Ta đã nói là hắn không vô tội, các ngươi gϊếŧ không chịu, trông chừng cũng không xong, việc thành nam lần này sao lại không liên quan tới hắn? Bây giờ người chạy mất rồi, các ngươi muốn đi đâu tìm hả?"

Phù Lạc mất tích đúng là chuyện không ai ngờ tới, từ khi Mạch Luân thống lĩnh tam quân tới nay, chưa từng một ai bị canh giữ trong phạm vi quân doanh có thể trốn thoát.

Mà Phù Lạc không chỉ biến mất trong quân doanh mà còn biến mất trước mắt ám vệ. Nếu không phải tay nhuộm đầy máu người, lòng không tin thần quỷ thì bọn họ thật sự sẽ nghi ngờ ma quỷ đã bắt người.

So với hai người bọn họ thì Cũng Vũ trông rất bình tĩnh, hắn không thuộc biên chế quân đội, không sợ Danh Trường cùng Chu Đại Tượng, hắn là ám vệ nên thứ cần phải lo nghĩ không nhiều, nếu làm sai hắn sẽ dùng cái chết tạ tội.

"Tướng quân lệnh chúng ta bảo vệ Phù Lạc, chúng ta để Phù Lạc đến đây là vì chúng ta biết các ngươi cũng nhận lệnh tướng quân, không tiền trảm hậu tấu. Chúng ta vẫn theo sát Phù Lạc, hắn biến mất, chúng ta nhất định sẽ tìm. Nhưng nếu mọi chuyện là do các ngươi sắp xếp..."

Chúng ta ở đây là bao gồm cả hắn và những ám về khác.

Chu Đại Tượng không kiên nhẫn để nghe Cũng Vũ nói hết câu:

"Sắp xếp? Chúng ta đang giữ người thì có thể cướp người sao? Ta không nghi ngờ các ngươi cướp người, ngươi còn dám nghĩ chúng ta cướp?"

Cũng Vũ nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người bước ra ngoài.

Danh Trường cau mày ngẫm nghĩ, cũng không thèm ngăn cản Cũng Vũ.

"Có thể biến đi đâu được chứ? Dù sao vẫn chưa rời khỏi quân doanh, các ngươi bình tĩnh một chút chắc chắn sẽ tìm ra. Hy vọng ngươi hiểu rõ bên ngoài cũng không an toàn hơn ở đây, nếu ám vệ tìm được trước cũng nhất định phải mang hắn về"

"Ta cũng không phải người người ra quyết định cuối cùng của bọn họ"

Hắn cũng chỉ có một quyền biểu quyết, mà đám ám vệ còn lại dường như cũng không còn tin người của quân đội nữa.

Đừng đùa, hắn cũng không tin.

Người đang sống sờ sờ như thế cớ nào lại bốc hơi khỏi thế gian chứ?

Phù Lạc cũng không biết mình đi bao lâu, hắn cứ theo tấm bản đồ Mạch Luân đưa để bước về phía trước.

Trong mật thất có những căn phòng cũ kỹ đến mức đóng một tầng bụi dày, nhưng cũng có những căn phòng cất chứa mật ong và lương khô.

Phù Lạc cứ đi mãi đi mãi, chân hắn cũng mỏi nhừ, hắn biết mình không thể dừng lại, chậm một chút sẽ thêm một phần nguy hiểm.

Phù Lạc vốn nghĩ mật thất sẽ dẫn đến phòng ngủ của bọn họ hoặc ít nhất là phòng khách. Không ngờ, mật thất lại dẫn đến chuồng ngựa.

Trước mắt Phù Lạc đang là Bạch Quả đang nhàm chán gặm cỏ, bên cạnh là một cái chuồng trống, vì ngựa của Mạch Luân đã theo hắn tiến kinh.

Vừa thấy cậu, Bạch Mã dường như hơi khó hiểu, tuy nhiên ngay sau đó nó lại rất vui vẻ, tai cũng dựng lên, hơi lay động, có lẽ muốn được dỗ dành.

"Cạnh"

Âm thanh đồ vật bị rớt xuống thu hút ánh nhìn của Phù Lạc.

"Công tử? Là ngài sao?"

Chử Hoà thấy Phù Lạc liền ba chân bốn cẳng chạy tới.

"Là ngài, đúng là ngài rồi"

Phù Lạc yếu ớt dựa vào tay Chử Hoà, ra hiệu cho cậu ta nhỏ tiếng:

"Chử Hoà, ngươi có thể giúp ta một chuyện không? Ta... Ta..."

Chử Hoà và Phù Lạc ngồi xuống đóng cỏ khô, mượn mấy tấm ván chắn chuồn ngựa che họ lại.

"Công tử không cần nói lý do, có việc gì ngài cứ sai bảo. Mạng của nương và ta là do ngài cứu về, công tử tin ta, ta có bán đứng tướng quân cũng không bỏ mặc ngài."

Mạch Luân không về phủ, Phù Lạc cũng không, mấy ngày trời không thể hỏi được tin tức của Phù Lạc, trong lòng Chử Hoà đã biết có chuyện chẳng lành, bây giờ thấy Phù Lạc đột nhiên xuất hiện, bộ dáng còn chật vật như thế, Chử Hoà càng khẳng định đây là hoạ sát thân.

Phù Lạc nhìn hắn, tay xiết chặt tay hắn, trong lòng thật sự rất cảm động.

Có lẽ là trời cao cũng thương hại hắn đi, khi quyết định trở lại phủ tướng quân, Phù Lạc đã chuẩn bị tâm lý bị hạ nhân phát hiện, nếu thật lòng bọn họ không muốn bao che hắn, hắn cũng không còn cách nào.

Thế mà lại gặp được Chử Hoà.

Thiên thời, địa lợi, nhân hoà, Phù Lạc lấy lại được số kho báu nhỏ mình tích góp, ngựa tuy không phải là Bạch Quả nhưng cũng là một chú nhóc nghe lời.

Hắn ở lại nhà Ngọc Hà ba ngày, hôm nay cổng thành mở, không thể không nói lời từ biệt.

Ngọc Hà khóc, nàng níu chặt tay hắn khóc, không nói câu nào.

Đào Tận bên cạnh cũng không dỗ nàng, hắn chỉ nhẹ nhàng bên cạnh vỗ lưng thuận khí cho nàng.

Sau cùng Phù Lạc cũng chỉ cười cười giúp nàng vén tóc, gửi lại câu chúc bình an.

Sáng hôm ấy rất nhiều sương, không quá lạnh nhưng Phù Lạc vẫn giữ chặt áo choàng.

Hắn ngồi trên xe trâu, khẽ nép đầu vào mấy cuộn lông cừu cao, nhắm mình nơi này lần cuối.

Đào Tận đánh xe đều đều.

Không phải lần cuối, hắn nhất định sẽ quay về.

Chỉ không biết là khi nào.

Con đường này hắn từng cưỡi Bạch Quả đi qua vô số lần, có lần dạo phố một mình, có lần đi cùng y.

Không biết y sẽ trở về không, cũng không biết y thấy cảnh sẽ nhớ hắn chăng?

Thật xin lỗi, nhưng hắn có lẽ phải thất hứa.

Hắn muốn cùng y cưỡi ngựa trên đoạn đường này lần nữa, hắn muốn đến phát điên nhưng không thể rồi.

Hắn thậm chí còn không nhớ rõ lần cuối là khi nào.

Lời từ biệt khó nói lắm, nên là mình đừng từ biệt nhau.

Chỉ đành hẹn gặp lại vào một ngày đẹp trời hoặc là ở kiếp sau.

Khi ấy hắn sẽ níu lấy y, mời y cùng hắn dạo quanh một vòng phố phường phương bắc, hôn y giữa thanh thiên bạch nhật và nói yêu y thêm lần nữa.

Hắn tháo cây trâm gỗ trên tóc xuống, khó khăn khắc lên ván xe một dòng chữ nhỏ.

"Hy vọng người sẽ trở thành một bậc đế vương tốt, càng hy vọng người hạnh phúc"

Năm ấy, hắn hỏi y muốn thứ gì nhất, y muốn giang sơn. Năm ấy, y hỏi hắn muốn thứ gì, hắn chẳng muốn gì, nhưng bây giờ đã khác rồi.

Hắn mong y được muôn dân yêu quý, triều thần tin phục, lưu danh sử sách, con cháu đầy đàn, cả đời vui vẻ.

Hắn muốn về sau khi ai đó nhắc đến hai chữ "Phù Lạc", Mạch Luân sẽ quay đầu nhìn lại.