Dục An

Chương 51

Mạch Luân cũng không vội, y ôm Phù Lạc vào lòng, đút hắn một bữa cơm thơm ngon có sẵn trong bếp.

Phù Lạc thụ sủng nhược kinh ngồi trong lòng Mạch Luân ăn cơm, nếu phía dưới của kẻ nghiêm túc này không đội cao rồi chọc vào bắp đùi mềm mại của hắn thì hắn chắc chắn sẽ nghĩ chàng thợ săn này nghiêm túc thật.

Đợi Phù Lạc ăn xong miếng đậu hũ cuối cùng trong bát, Mạch Luân liền ôm Phù Lạc đi tắm.

Nước cũng đã được nấu sẵn từ trước, là mùa hè nên cũng không cần quá nóng, dòng nước ôm trọn da thịt hai người, da thịt Mạch Luân còn nóng bỏng hơn nước, y ôm hắn từ đằng sau, tay choàng qua eo Phù Lạc xiết chặt, rồi y cúi đầu in lên gáy và vai Phù Lạc vô số nụ hôn.

Eo Phù Lạc mảnh, một tay Mạch Luân dễ dàng ôm trọn hắn vào lòng, tay còn lại quá mức rảnh rỗi, hắn nắm lấy một bên khuyên v* của Phù Lạc lôi kéo.

Đầu v* rất nhanh đã bị kéo sưng lên, có chút xót, có chút tê dại .

Mạch Luân hạ tầm mắt liền dễ dàng nhìn thấy, y xoay người hắn lại, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên nụ hoa đang vểnh cao kia, nơi nhạy cảm đó lập tức run lên.

"Chủ nhân... ưʍ... hôn em... a..."

Mạch Luân không đáp lại lời gọi giường của Phù Lạc, hắn hiểu ý cũng không tiếp tục rêи ɾỉ nữa, mà chỉ rầm gừ trong cổ họng vì kɧoáı ©ảʍ khó kìm chế.

Y búng mạnh lên đầu v* hắn một cái, Phù Lạc chưa kịp phản ứng thì Mạch Luân đã ngậm nó vào trong miệng mình, sau đó dùng răng gặm cắn.

Bên ngoài trời đã bắt đầu đổ mưa, nhưng trong phòng vẫn vang rõ âm thanh mυ'ŧ mát, đôi lúc còn có tiếng nước do Phù Lạc giãy giụa tạo thành.

Phù Lạc tựa hết sức vào thành thùng gỗ, còn Mạch Luân đè lên người hắn, y tách chân hắn ra, chen vào giữa hai chân hắn, bắt lấy d*ơng v*t bị buộc chặt nắn bóp, rồi vỗ vỗ vài cái lên hai hòn trứng nhỏ bé.

"A... tướng quân...ưʍ...chủ nhân...a"

Lực Mạch Luân không nhỏ, mà hắn cũng không định nhẹ tay, Phù Lạc không dám kép chân và cũng không thể khép chân, hắn chỉ có thể quặn người rêи ɾỉ. Bên dưới tê rần, nhưng d*ơng v*t lại từng chút cứng rắn.

Mạch Luân kéo nở một nụ cười trêu chọc, sau đó y chà sát lên mã mắt của Phù Lạc, nhìn d*ơng v*t hắn run rẩy nhưng không bắn được gì trong tay mình, Mạch Luân mới chậm rãi tháo dây trói xuống cho hắn.

Phù Lạc tưởng rằng mình được bắn nên vui vẻ dựa đầu vào vai Mạch Luân làm nũng, nào ngờ y tháo xong dây thì lại không chạm vào d*ơng vật của hắn nữa, thay vào đó y lại bắt đầu chen hai ngón tay vào lỗ nhỏ chọc phá.

Lỗ nhỏ nhạy cảm bị tách mở, nước thế mà lại tràn vào trong, Phù Lạc khó chịu, lỗ nhỏ càng co thắt mạnh mẽ như thể muốn đẩy nước ra. Mạch Luân đã bắt đầu nhét ngón tay thứ ba vào, vách thịt bên trong ấm nóng, mềm mại, cũng rất biết cách hầu hạ nam nhân.

"Tự xoa v* nhỏ"

Hai tay Phù Lạc đang nắm chặt mép thùng gỗ, sau khi nghe lệnh của Mạch Luân thì cũng ngoan ngoãn đưa tay tự sờ hai v* mình.

Ngực hắn không khác gì những nam nhân khác chỉ mềm hơn một chút, nhưng đầu v* lúc này đã sưng to đỏ mọng, sau một lần gặm cắn của ai kia, bây giờ chạm đến liền trướng đau, đi đôi với đó là kɧoáı ©ảʍ không nói lên lời.

Mạch Luân không muốn để Phù Lạc ngâm nước quá lâu nên sau khi chà đạp lỗ nhỏ mềm ra thì y đã dứt khoát đâm vào rồi bế Phù Lạc khỏi nước.

Mạch Luân cũng không bế Phù Lạc mãi.

Khi ra khỏi phòng tắm trơn trượt, y liền thả Phù Lạc xuống, d*ơng v*t vẫn cắm trong lỗ nhỏ.

"Ngoan, tự đi về phòng"

Người phía sau thỉnh thoảng lại đẩy hông, nhịp nhàng ra vào lỗ nhỏ. Chân Phù Lạc mềm nhũn, không sao đứng nổi, hắn chống tay vào vách tường, chậm rãi lê lết từng bước chân.

Phù Lạc còn chưa đi được mấy bước đã bị chơi đến sắp hỏng, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào từng cái thúc Mạch Luân mà tiến về phía trước.

Thân thể hắn bị bao phủ bởi một tầng hồng nhạt, da thịt dán chặt vào Mạch Luân, mỗi lần bị đâm sâu liền không nhịn được mà dừng lại.

Cảm giác như cả người hắn đang treo lên cái d*ơng v*t phía sau.

Phù Lạc dừng lại Mạch Luân cũng dừng lại, hắn bước đi y mới tiếp tục giã vào lỗ nhỏ sưng đỏ.

Nơi đó vẫn còn d*m đ*ng co thắt lấy lòng y, thêm một hồi nữa y sẽ làm nó không phát d*m nổi.

Một đoạn đường ngắn nhưng hai người đi mãi chẳng xong, Mạch Luân thúc rất mạnh, đâm rất sâu, Phù Lạc cảm thấy bụng mình thoáng một cú lại nhói lên, lỗ nhỏ không theo kịp tiết tấu bị chơi đến muốn lỏng ra.

Sau cùng vẫn là Mạch Luân bế Phù Lạc về phòng.

Màn vừa buông xuống, y đã gấp gáp đè lên người Phù Lạc, hôn xuống môi hắn, vừa hôn vừa cắn.

Phù Lạc cũng vòng tay ôm lấy bờ vai rộng lớn của Mạch Luân, đáp lại hắn cũng nồng nhiệt không kém.

"Ngoan, gọi phu quân"

Dưới lời dụ dỗ của Mạch Luân, Phù Lạc thấp giọng gọi theo, thanh âm nũng nịu, ngọt ngấy, vừa mỏng vừa nhỏ, nhưng Mạch Luân vẫn mơ hồ nghe được.

Cả người y nóng như lửa, y nắm eo hắn, mạnh mẽ tiến công.

Phù Lạc thấp giọng rêи ɾỉ, không nghe rõ có phải lại gọi phu quân hay không, chỉ biết Mạch Luân gần như điên cuồng vì hắn.

Y đè lên người Phù Lạc, khoá chặt cả người hắn trong lòng, Phù Lạc đến giãy giụa cũng bất lực, hắn chỉ có thể để mặc Mạch Luân cắn tai mình, cắn cổ mình, cắn yết hầu mình, để lại trên người hắn vô số dấu vết ái muội.

Ái dục mỗi lúc một cao, không khí trong phòng yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng thân thể va chạm cùng tiếng giường kẽo kẹt.

Mạch Luân dường như rất gấp gáp, y gần như là phát tiết du͙© vọиɠ, cũng gần như là muốn khảm Phù Lạc vào người.

Phù Lạc cũng cảm nhận được Mạch Luân mãnh liệt đến nhường nào.

Cuốn xuân cung đồ đọc dở cũng bị hại người đá xuống cuối giường.

Bọn họ triền miên một đêm dài, cả hai dường như quên tất thảy những dự tính bên ngoài, chỉ biết ôm lấy nhau quấn quít.

Khi Phù Lạc thức giấc là lúc Mạch Luân đang thay quân phục.

Phù Lạc ngồi dậy, tấm chăn mềm trượt xuống khỏi vai.

"Ngươi ngủ đi"

"Tướng quân... Ngài..."

Mach Luân tự thắt dây lưng, quay đầu lại Phù Lạc vẫn đang nhìn y, y bước đến cạnh giường, xoa xoa đầu hắn:

"Hôm nay ta dẫn binh tiến kinh. Ta không muốn ngươi đưa tiễn, Lạc ngủ đi, có được không?"

Phù Lạc vẫn luôn đoán được Mạch Luân sẽ rời đi vào một ngày không báo trước, đối với y việc quân luôn là việc mật, chỉ là hắn không ngờ nhanh đến thế.

Phù Lạc nhìn chằm chằm Mạch Luân một hồi, sau đó cũng ngoan ngoãn nằm lại giường nhắm mắt lại.

Mạch Luân cúi đầu đặt lên môi hắn một nụ hôn, rồi nhẹ giọng:

"Chờ ta trở về đón ngươi"

Phù Lạc im lặng không trả lời, vờ như thật sự ngủ, Mạch Luân cũng không nghĩ nhiều, mấy ngón tay lướt qua gò má Phù Lạc một chút, sau đó y dứt khoát quay lưng, cầm lấy bảo kiếm của mình.

Phù Lạc mở mắt, nghiên đầu nhìn Mạch Luân.

Phải chăng đây là lần cuối?

Y khoác chiến giáp oai hùng, cầm thanh kiếm đã từng nhuộm đầy máu đỏ, bóng lưng cao thẳng, từng bước chân vững vàng đều đều trên sàn gỗ.

Mạch Luân mặc chiến phục khiến người ta cảm thấy sát khí tiêu điều.

Nhưng Phù Lạc không hề sợ hãi.

"Tướng quân, vạn sự bình an"

Mạch Luân rời đi, Phù Lạc vẫn nằm đó, dường như cậu nghe thấy tiếng trống từ xa xa vọng lại.

Có lẽ là tiếng trống giục binh.

Phù Lạc chợt bậc dậy, vội vã mặc y phục, chân cũng không đeo giày, cứ thế chạy ra khỏi nhà gỗ.

Nhà gỗ ở trên một sườn đồi, không cao lắm nhưng vẫn có thể nhìn được rất xa, chỉ tiếc là Phù Lạc vẫn chậm một chút.

Hắn không thể tìm được thân ảnh y giữa đoàn người bên dưới.

"Tướng quân đã đi rồi, ngài muốn ta giao thứ này cho ngươi"

Cung Vũ không biết đứng sau Phù Lạc từ bao giờ, trên tay y cầm một hộp gấm nhỏ.

Phù Lạc đang nhìn đoàn người khuất đang trong núi rừng, nghe Mạch Luân đưa cho mình liền ôm hộp gấm vào lòng.

Cung Vũ cũng không thúc giục hắn, chỉ báo trước một câu rồi biến mất:

"Một canh giờ nữa sẽ có người đến đón ngươi"

Phù Lạc ôm hộp gấm đứng ở đó rất lâu, sau một hồi mới mở nó ra, thứ bên trong khiến Phù Lạc phải lập tức đóng sập lại.

(Chương 58, 59 mới có cảnh bùm bùm chíu chíu tiếp nha)