Mạch Luân ở phủ bên đôi ba ngày, Phù Lạc chờ mãi cũng chỉ nhận được vài tin dặn dò vụn vặt, hắn không muốn làm phiền y, vài lần bị Tư Nhàn tìm đến gây rối cũng chỉ lặng lẽ sắp xếp.
Cũng may Chu Đại Tượng biết chuyện, chẳng bao lâu đã thay Phù Lạc dẹp loạn.
Tinh thần Phù Lạc nhìn qua vẫn rất tốt, mỗi ngày vẫn viết chữ, chăm hoa, chỉ là hôm nay có một ngoại lệ nhỏ.
Trời ban trưa mới trở nắng, Phù Lạc chưa kịp hóng một chút không khí trong lành ngoài sân thì đã nghe tiếng chuông báo bên ngoài. Chẳng bao lâu sau, Chử Hòa xuất hiện với một tấm lệnh bài trên tay:
"Công tử, Chu phó tướng đến, ngài ấy nói muốn mời ngày đến địa lao một chuyến"
Phù Lạc cau mày, nghi hoặc hỏi lại:
"Địa lao?"
Chử Hòa gật đầu:
"Dạ... Công tử, nơi đó không tốt đẹp gì, ngài đừng đi, Chu phó tướng cũng không thể bắt người..."
Phù Lạc đương nhiên biết Chu Đại Tượng không thể bắt mình, nếu làm được có lẽ hắn đã trực tiếp làm, không cần chi phải viện cớ vòng vo.
"Ta đi cũng ngươi"
Phù Lạc còn đang lo nghĩ thì Cung Vũ từ trên mái nhà nhảy xuống, bên dưới tà áo còn vương chút bùn, có lẽ mới từ trên núi về.
Phù Lạc quay lại nghiền ngẫm nhìn hắn, chỉ thấy Cung Vũ nghiêng đầu không nhìn mình mà chú tâm vào chậu hoa nhỏ trước hiên nhà.
Phù Lạc ra hiệu cho Chử Hòa lui xuống, sau đó mới chậm rãi nói với Cung Vũ:
"Nội bộ quân doanh, tướng quân không có lệnh ta không thể tùy tiện vào"
Phù Lạc vốn nghĩ Cung Vũ sẽ đảm bảo hoặc xin lệnh Mạch Luân, không ngờ hắn lại dứt khoát đáp:
"Tướng quân công vụ bận rộn, ta theo ngươi qua đó, đảm bảo không có gì bất lợi cho ngươi"
Phù Lạc cảm thấy bất thường, hắn im lặng một hồi lâu, cũng không phải đang suy nghĩ gì, hắn đã có câu trả lời, chỉ là hắn muốn nhìn thêm một chút sắc mặt của Cung Vũ.
Cung Vũ cũng im lặng, như đang lấy cứng đối cứng.
Phù Lạc cũng không hơi sức đâu ganh đua với hắn ta:
"Không biết được nguyên cớ hợp lý, ta không đi"
Cung Vũ nhìn Phù Lạc rồi khẽ thở dài, một lúc sau mới hạ giọng nói:
"Tướng quân biếm Tư thúc thành nô dân, đưa vào cùng nhóm nô công Cao Vạn đi khai hoang ở vùng khác, ông ấy muốn gặp ngươi. Tướng quân không đồng ý, nhưng mà... Ngươi... Ngươi biết đấy... Nghĩa ân... nghĩa đoạn..."
Phù Lạc xiết chặt tay, bất ngờ nhấn giọng lặp lại:
"Biếm thành nô dân?"
Cung Vũ cúi đầu, không biết hắn đang nghĩ gì.
Nhưng Phù Lạc biết im lặng cũng là một loại thừa nhận.
Phụ thân của Tư Nhàn tuy từng dạy chữ vỡ lòng cho Cung Vũ, Danh Trường, Đỗ Hán và vài ba vị quân binh khác, nhưng xét về tình ông ấy là thúc thúc của Mạch Luân, xét về tư thì cũng chỉ là quan viên ngoại chức. Dù sao cũng khó để xưng hô cho hợp lý hợp tình, nay nghe Cung Vũ gọi ông ấy là "Tư thúc", Phù Lạc mới mường tượng ra tình nghĩa của bọn họ là ở tầm nào.
"Tướng quân thật sự ra lệnh như thế? Ngài... Ngài ấy..."
"Thúc thúc" bên họ ngoại nói xa không xa, nói gần cũng chẳng gần nhưng mà nhà họ Mạch đã từ bỏ Mạch Luân, năm 15 tuổi hắn đến nơi này, được mẫu thân gửi gắm cho thúc thúc của mình, cứ cho là trong quân đội quản lý nghiêm ngặt, không giao lưu thân thiết với vị thúc thúc này nhưng ở nơi đất khách quê người, những năm tháng đầu tiên của tuổi thiếu niên ấy... Phù Lạc tin rằng tim Mạch Luân không phải là sắt đá, y không thể đoạn tình tuyệt nghĩa như vậy.
Hơn thế, y làm việc lớn, đạo lý luân thường này dễ bị đàm tiếu vì thế vốn không nên phạm tới.
Bỗng nhiên Cung Vũ ngẩng đầu mỉm cười với Phù Lạc, sau đó hướng về cửa sải bước:
"Đi thôi. Ngày mai Tư thúc phải đi rồi"
Phù Lạc cũng dứt khoát đứng lên, đuổi theo bước chân hắn ta.
Trên đường đến quân doanh có vài ba người lạ mặt, mặc trang phục phương nam, nói giọng kinh thành, Phù Lạc đoán có lẽ là người của khâm sứ phụng sự đến thăm dò.
Bạch Quả hôm nay yêu kiều không chịu chạy theo ngựa của Cung Vũ.
Dù Phù Lạc có cưng chiều nó thế nào thì nó cũng là giống ngựa tốt lại được huấn luyện nên không thể có tình trạng không tuân lời chủ đến mức này.
Lúc đầu, Phù Lạc nghĩ nó không khỏe, nhưng khi xuống kiếm tra thì thấy nó vẫn ổn, chỉ là hơi nũng nịu dụi đầu vào vai hắn, tựa như đang muốn nói điều gì.
Phù Lạc tin vạn vật có linh tính, hơn thế Bạch Quả còn thông minh. Hắn không ép nó chạy nữa mà thông thả để nó đi dọc đường mòn.
Trời vừa mưa mấy hôm, cỏ đã bắt đầu đổ xanh rì, ấy thế mà Bạch Quả không thèm ăn, có cứ chậm rì rì chở Phù Lạc ra hướng suối.
Cung Vũ có vẻ gấp gáp, nhưng đã sắp đến nơi nên cũng không hối thúc.
Phù Lạc uống một ngụm nước từ da thú bên hông, sau đó đưa cho Cung Vũ.
Cung Vũ chần chữ một lúc cũng nhận lấy.
Phù Lạc cười nói:
"Còn mệnh ắt còn tương ngộ. Biết là không tránh khỏi đau lòng nhưng tướng quân có lẽ của riêng mình"
"Ta cũng tin tướng quân không phải người hồ đồ..."
Mấy âm cuối giọng Cung Vũ lạc đi, Phù Lạc cũng không nghe rõ.
Nhưng Phù Lạc đoán được Cung Vũ biết Tư Thự Sanh phạm vào tội gì. Hắn cũng không muốn hỏi đến, phần vì không muốn dò hỏi việc quân, phần vì tôn trọng Cung Vũ.
"Tư thúc đã lớn tuổi, đi khai hoang dù sao cũng tốt hơn lên tuyền tuyến. Lại có Liễu tướng quân ở đó, không sợ gian nguy gì. Ngươi cũng nên nghĩ thoáng thôi."
Cung Vũ biết Phù Lạc đang cố an ủi hắn.
"Ngày nhỏ nhà ta nghèo lắm. Năm đó nhờ Tư thúc bỏ ra ba lượng bạc mua ta, nếu không ta đã bị tổ mẫu bán đi. Mới thoáng đó đã nhiều năm như thế, chẳng thể ngờ ông ấy..."
Phù Lạc không để Cung Vũ nói hết lời đã vỗ vai hắn chen ngang:
"Lòng người có thay đổi hay không, có thay đổi thế nào, tốt hay xấu, thì nghĩa tình vẫn ở đó. Có ơn đáp ơn, có oán trả oán, đừng nghĩ nhiều chỉ thêm nặng lòng...."
Thấy Cung Vũ chỉ nhìn chằm chằm vào buồm ngựa, không nói không rằng, Phù Lạc áp Bạch Quả đến sát cạnh hắn nói nhỏ:
"Đi uống rượu không? Ta đi cùng ngươi"
Cung Vũ quay qua nhìn Phù Lạc, đối diện với ánh mắt nghịch ngợm ấy liền chợt ngây người, phải đến khi Phù Lạc hỏi lần nữa mới có thể bối rối trả lời:
"Tối nay?"
Phù Lạc cũng chậm một nhịp mới cười cười đáp:
"Ừm... Hôm nay là sinh thần của tướng quân... Năm nay có lẽ phải lỡ hẹn rồi"
Cung Vũ hừ một tiếng trêu chọc:
"Ngươi đấy, cứ luôn an phận như thế, không sợ tướng quân bị câu dẫn đi mất sao?"
Phù Lạc có chút ngạc nhiên:
"Sao lại nói thế?"
"Chưa nghe qua sao? Trong đám người của triều đình đến lần này có một kẻ cực kỳ giống ngươi, nghe đâu hắn tên Tử Niên, hắn ta cứ bám riết lấy tướng quân..."
Cung Vũ nói được một nửa thì dừng lại, vốn định chờ Phù Lạc nói tiếp, không ngờ hắn chỉ thản nhìn nhìn vào con đường trước mắt.
"Không tò mò?"
Phù Lạc lắc đầu:
"Bám riết lấy tướng quân thì đã không giống ta rồi. Cần gì phải lo nghĩ"
Dù là nói thế nhưng trong lòng Phù Lạc vẫn có cảm giác kỳ lạ.
Hết một Phục Lã giống hắn "8 phần", bây giờ lại thêm một Tử Niên nào đó "cực kỳ giống" hắn.
Thế giới này nhỏ đến thế sao, hay gương mặt này quá đại trà?
Tử Niên, Tử Niên... Hắn không tin là trùng hợp.
Hà Trị đang muốn thứ gì từ hắn???
Chuyện của bọn họ vốn không có gì, hơn thế nó cũng đã kết thúc từ rất lâu. Phù Lạc không tin Hà Trị chỉ đang lụy tình.
Không thể nào!!! Không có lợi ích thì Hà Trị chắc chắn sẽ không ra sức.
"Tướng quân quả nhiên không bị sắc dụ. Ngài dùng một câu liền đuổi tên khâm sứ kia chạy đến tri phủ. Nghe đâu còn dọa người ta phát khóc."
Phù Lạc chậc lưỡi một tiếng rồi đáp qua loa có lệ:
"Tướng quân anh minh"